Nhìn gương mặt bình yên của người phụ nữ đang ngủ, khuôn mặt lạnh lùng và đầy kiềm chế của người đàn ông cuối cùng cũng dịu lại. Người phụ nữ này đã mất tích suốt cả buổi chiều, nếu không tìm thấy cô ấy, có lẽ anh sẽ phát điên.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Anh hạ giọng, ánh mắt hướng về phía Lâm Nhiễm.
“Buổi trưa ở phòng hóa trang tại đài truyền hình, có một cô gái cầm súng bước vào chỉa thẳng vào chị Sanh Ca, sau đó nhân cách thứ hai của chị ấy xuất hiện và khống chế được cô gái đó. Cả hai chúng em đều không sao.” Lâm Nhiễm vội vàng lục tìm điện thoại trong túi, “Nhưng chị ấy không chịu nghe điện thoại, cũng không cho em gọi cho anh. Chị ấy nhất quyết đòi đi công viên chơi.”
Kỷ Thời Đình nhíu mày, hơi thở trầm xuống: “Cô ta là ai?”
“À… em không biết tên.” Lâm Nhiễm ngượng ngùng lắc đầu, vì lúc trưa quá căng thẳng, cô không nhớ nổi tên Tạ Tư Ỷ.
Kỷ Thời Đình mím chặt môi, ôm chặt người phụ nữ trong vòng tay hơn nữa.
Lâm Nhiễm tường thuật đơn giản, nhưng anh hoàn toàn có thể tưởng tượng được cô đã trải qua nỗi kinh hoàng đến mức nào. May mắn là cô ấy không sao, nếu không…
Vì cảm giác sợ hãi, cánh tay của người đàn ông khẽ run lên, sức mạnh cũng có phần mất kiểm soát.
Người phụ nữ trong vòng tay anh khẽ rên rỉ, tỉnh dậy, cô chớp mắt vài lần, lơ mơ lên tiếng: “Thời Đình?”
“Là anh đây.” Người đàn ông khẽ mỉm cười, giọng nói trầm ấm dịu dàng, “Không sao rồi, được chứ?”
Nói rồi, anh với tay tháo dây an toàn cho cô, định bế cô sang xe của mình.
Nhưng đúng lúc đó, nụ cười trên gương mặt người phụ nữ bất ngờ hiện lên: “Thời Đình, em có chuyện muốn nói với anh.”
Kỷ Thời Đình nhướn mày, chờ đợi.
Nhưng trước khi Diệp Sanh Ca kịp mở miệng, không xa bỗng vang lên tiếng còi cảnh sát. Âm thanh này ngày càng gần, chẳng mấy chốc đã bao vây họ.
Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại. Anh thả người phụ nữ ra, thấp giọng ra lệnh: “Ngồi yên trong xe, đừng xuống, hiểu không?”
Diệp Sanh Ca nhìn thấy mấy viên cảnh sát bước xuống từ xe tuần tra, tim cô bỗng đập nhanh hơn. Cô vô thức gật đầu.
Kỷ Thời Đình đóng cửa xe và quay lại, lúc này, mấy cảnh sát đã tiến tới gần anh.
“Kỷ tiên sinh.” Viên cảnh sát đi đầu nhìn thấy anh, không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
“Lưu cảnh sát, lâu rồi không gặp.” Kỷ Thời Đình mỉm cười nhẹ nhàng, giọng điềm tĩnh, “Ông đến đây điều tra sao?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Lưu cảnh sátquét qua chiếc xe, ông ta hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Diệp Sanh Ca tiểu thư có trong xe không? Liệu cô ấy có thể xuống xe đi theo chúng tôi một chuyến không?”
“Không thể.” Ánh mắt Kỷ Thời Đình đanh lại.
“Là thế này, Kỷ tiên sinh.” Lưu cảnh sáttỏ ra e dè, nhưng vẫn buộc phải giải thích, “Chúng tôi nhận được báo cáo từ đài truyền hình. Sáng nay, tại phòng hóa trang của Diệp tiểu thư, có một cô gái họ Tạ bị trói vào ghế và tử vong do mất máu quá nhiều. Trên mặt và cổ của nạn nhân có nhiều vết thương, trong đó có vài vết cắt vào động mạch chính…”
Sự ngạc nhiên lướt qua mắt Kỷ Thời Đình: “Ý ông là, Tạ Tư Ỷ đã chết?”
Qua lời của Lâm Nhiễm, anh đã đoán ra người có ý định hại Diệp Sanh Ca chính là Tạ Tư Ỷ, nhưng anh không ngờ rằng cô ta lại chết!
“Đúng vậy.” Lưu cảnh sátlấy điện thoại ra và mở album ảnh, “Đây là hình ảnh hiện trường, ngài có thể xem qua. Nạn nhân chết rất thảm… Trên lưỡi dao gây ra cái chết của nạn nhân chỉ có dấu vân tay của Diệp tiểu thư, vì vậy, cô ấy hiện là nghi phạm lớn nhất. Hy vọng cô ấy có thể hợp tác điều tra.”
Nhìn bức ảnh ngập tràn máu đỏ, sắc mặt của Kỷ Thời Đình càng thêm u ám.
“Không thể nào.” Kỷ Thời Đình nói với giọng bình tĩnh nhưng đầy uy quyền, “Chắc chắn các ông đã nhầm lẫn. Chuyện này không liên quan đến Sanh Ca.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất