Thấy Tạ Tư Ỷ rút súng ra, sắc mặt của Diệp Sanh Ca và Lâm Nhiễm lập tức thay đổi.
“Tạ Tư Ỷ, cô điên rồi sao?” Giọng Diệp Sanh Ca run rẩy, không chỉ vì sợ hãi mà còn vì phẫn nộ. “Cuộc sống của cô đang tươi đẹp, dù không muốn cưới Tiêu Duệ Lãng, cũng không cần hủy hoại bản thân mình.”
“Cô có biết không? Tôi đã yêu Thời Đình suốt hơn mười năm.” Tạ Tư Ỷ cười khẽ, ánh mắt cô ta đầy sự oán hận. “Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, tôi đã thề sẽ làm vợ anh ấy. Từng ấy năm, tôi luôn nỗ lực vì mục tiêu này. Tôi có thể chấp nhận việc anh ấy không yêu tôi, nhưng tôi không thể chịu đựng nổi việc anh ấy lại yêu một người phụ nữ như cô.”
Diệp Sanh Ca nghe rõ tiếng tim mình đập mạnh, cùng với nhịp thở gấp gáp của Lâm Nhiễm đứng trước cô. Bất ngờ, Diệp Sanh Ca vươn tay đẩy Lâm Nhiễm ra sau mình.
“Chị Sanh Ca!” Lâm Nhiễm bật thốt lên, giọng cô đã lạc đi vì hoảng loạn.
“Mục tiêu của cô ta là tôi, đừng làm chuyện ngu ngốc.” Diệp Sanh Ca cắn chặt răng, dù cả cơ thể cô cũng đang run rẩy vì sợ hãi.
“Ha…” Tạ Tư Ỷ cười khẩy, tay trái của cô ta đưa ra sau lưng, khóa trái cửa phòng hóa trang. “Yên tâm đi, hai người các cô đều không thoát được đâu. Cô nghĩ tôi sẽ để cho trợ lý của cô rời đi để rồi làm nhân chứng chống lại tôi sao?”
“Chẳng lẽ cô nghĩ rằng cô có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật?” Diệp Sanh Ca nghiến chặt môi, “Dù cô có thoát được, Thời Đình cũng sẽ không tha cho cô.”
“Vậy thì để anh ấy đến tìm tôi.” Giọng nói của Tạ Tư Ỷ trở nên ngọt ngào, “Nếu không thể khiến anh ấy yêu tôi, thì hãy để anh ấy hận tôi suốt đời. Bị anh ấy ghét bỏ mãi mãi cũng không sao, tôi đã chịu đủ sự thờ ơ của anh ấy rồi!”
Có lẽ nhận thấy nỗi sợ hãi trong ánh mắt của Diệp Sanh Ca, nụ cười của Tạ Tư Ỷ càng thêm rạng rỡ. Cô ta điều chỉnh tay phải cầm súng, nói nhẹ nhàng: “Steyr M9, đã gắn bộ giảm thanh. Mặc dù tầm bắn không xa, nhưng đối với các cô thì như thế này là quá đủ rồi.”
Diệp Sanh Ca theo bản năng đưa tay bảo vệ bụng mình, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, hơi thở dồn dập.
Lâm Nhiễm cũng nắm lấy tay Diệp Sanh Ca, dựa sát vào cô, toàn thân run rẩy không ngừng.
Diệp Sanh Ca biết Tạ Tư Ỷ thật sự muốn ra tay. Sau bao năm nỗ lực và hy sinh không được đáp trả, tâm lý của cô ta đã trở nên méo mó. Hơn nữa, Tạ Tư Ỷ vốn dĩ không phải là người tốt, giết người đối với cô ta chẳng có gì ghê gớm.
Diệp Sanh Ca không còn dám nói thêm gì nữa. Cô hiểu rằng càng nói nhiều, càng dễ khiến Tạ Tư Ỷ nổi điên.
Nhưng chẳng lẽ cô thật sự phải chết ở đây sao? Phòng hóa trang nhỏ như vậy, khoảng cách giữa cô và Tạ Tư Ỷ chỉ vài mét, cô không thể trốn thoát.
Chưa bao giờ Diệp Sanh Ca cảm thấy sợ hãi cái chết như lúc này. Cô không cam lòng, đứa con trong bụng cô vừa mới đến, nó còn chưa kịp chào đời, cô còn chưa kịp nhìn thấy nó.
Còn có Thời Đình, họ vừa mới có chút thời gian bên nhau, còn biết bao điều cô chưa kịp nói với anh, biết bao việc cô chưa làm cùng anh, cô không cam lòng, cô cũng không nỡ rời xa.
Nếu hôm nay cô chết ở đây, Thời Đình sẽ đau khổ biết bao nhiêu.
Tạ Tư Ỷ, như thể hài lòng với sự sợ hãi của Diệp Sanh Ca, lại cười lớn.
“Tôi vẫn không thể hiểu nổi, tại sao Thời Đình lại thích loại phụ nữ nông cạn như cô.” Cô ta thở dài, “Nhưng vấn đề này chẳng còn quan trọng nữa. Dù sao cô cũng sẽ chết thôi.”
Nhìn thấy Tạ Tư Ỷ chầm chậm bóp cò, nỗi sợ hãi cực độ ập đến, đồng tử của Diệp Sanh Ca co rút đến mức cực hạn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất