Kỷ Thời Đình nhìn Diệp Sanh Ca với dáng vẻ yếu ớt, sự tức giận trong anh càng bùng lên, cả người giống như một con sư tử đang nổi nóng.
Đúng lúc này, Tôn Diệp cúi đầu nhìn đồng hồ rồi thận trọng nói: “Tổng giám đốc, sáng nay có cuộc họp hội đồng quản trị, anh không thể vắng mặt được…”
“Biến!” Kỷ Thời Đình giận dữ quát lớn.
Tôn Diệp cau mày, đầy vẻ lo lắng.
Nhưng Diệp Sanh Ca đã bắt đầu đuổi anh đi: “Anh có việc thì mau đi đi.”
Kỷ Thời Đình trừng mắt nhìn cô: “Em thế này, làm sao anh yên tâm được?”
Diệp Sanh Ca chớp mắt: “Anh ở đây cũng không giúp ích được gì, em nhìn anh mà đâu thể ăn thêm được hai bát cơm.”
Sắc mặt Kỷ Thời Đình trở nên u ám.
“Anh đi nhanh đi.” Diệp Sanh Ca đẩy nhẹ anh, “Hơn nữa, nhìn anh như vậy thật đáng sợ, em lại càng khó chịu hơn. Anh không có ở đây thì em mới thoải mái hơn một chút.”
Kỷ Thời Đình không ngờ mình lại bị ghét bỏ như vậy, anh nhìn cô, cảm giác u ám lạnh lẽo bao trùm lấy anh.
“Mau đi đi.” Diệp Sanh Ca làm bộ rùng mình, chà chà cánh tay, “Em vốn còn chút khẩu vị, nhưng bị anh làm cho hết sạch rồi.”
Kỷ Thời Đình nhìn cô không thể tin được, môi anh mím chặt, quai hàm căng cứng, giữa cơn giận dường như còn ẩn chứa một chút… tủi thân?
Diệp Sanh Ca suýt chút nữa bật cười, cô vừa cảm thấy buồn cười lại vừa xót xa.
“Được rồi, đừng giận nữa.” Cô dịu giọng, mắt cong cong cười, “Em biết anh chỉ vì lo cho em. Anh yên tâm đi, đợi Lê Dĩ Niệm về, em sẽ nhờ cô ấy nấu cho em ăn. Anh họp xong thì đến tìm em, được không?”
Cuối cùng, nét mặt của Kỷ Thời Đình cũng dịu đi, nhưng anh vẫn không nỡ rời xa cô, phải ôm cô thật lâu mới chịu đứng lên.
“Đi nhanh đi.” Anh lạnh lùng liếc Tôn Diệp một cái.
Tôn Diệp run lên, vội vã chạy theo. Anh ta trong lòng vô cùng khổ sở, vốn nghĩ rằng phu nhân mang thai sẽ khiến boss vui vẻ hơn, ai ngờ chỉ cần phu nhân hơi khó chịu là boss nổi giận lôi đình, cuối cùng người khổ nhất vẫn là bọn họ, những cấp dưới.
Sao số anh ta lại khổ thế này chứ.
Sau khi hai người rời đi, Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm. Cô thay đổi tư thế, nằm xuống ghế sofa, nghĩ lại gương mặt tủi thân của Kỷ Thời Đình khi bị cô chê bai, không nhịn được mà bật cười.
Lâm Nhiễm cười tít mắt, ghé lại gần: “Chị Sênh Ca, trông chị hôm nay có sức sống hơn mấy ngày trước rồi đấy. Quả nhiên, sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại!”
Diệp Sanh Ca đưa tay búng nhẹ vào trán cô: “Tình yêu có vĩ đại đến đâu thì chị vẫn không ăn nổi gì cả.”
Cái cảm giác bụng đói mà không thể ăn được gì mới thật sự khổ sở.
Lâm Nhiễm lập tức tỏ vẻ đồng cảm: “Em đã nấu cháo trắng, lát nữa chị thử xem, uống vài ngụm nước cháo cũng tốt.”
Diệp Sanh Ca thở dài: “Em đọc cho chị nghe mấy tin tức giải trí dạo này đi.”
“Vâng ạ.” Lâm Nhiễm lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm.
Không lâu sau, cô đột nhiên thốt lên: “Ôi! Chị Sênh Ca, Trình Hâm Nguyệt vừa tung tin nói rằng cô ta rất có thể sẽ đảm nhận vai nữ chính trong Gặp gỡ thần Cupid! Cô ta đúng là quá ngông cuồng!”
Diệp Sanh Ca hơi ngạc nhiên: “Không thể nào, cô ta lấy đâu ra dũng khí?”
“Chị xem này.” Lâm Nhiễm đưa điện thoại cho cô.
Diệp Sanh Ca lướt qua màn hình, lập tức mím chặt môi.
Trình Hâm Nguyệt thực sự đã tung tin tức để tự tạo danh tiếng, cư dân mạng hầu hết đều bày tỏ sự kinh ngạc.
“Gần đây tài nguyên của Trình Hâm Nguyệt tốt quá nhỉ? Phong Vân còn chưa khai máy, mà đã bàn xong phim mới, lại còn là dàn diễn viên toàn sao hạng A.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất