Sắc mặt Kiều Nghiễn Trạch cứng đờ, một lúc lâu sau anh mới nghiến răng, gằn ra từng chữ: “Vậy trước đêm nay, em đã có kế hoạch gì?”
Lê Dĩ Niệm mơ hồ hiểu được ý anh.
Cô cúi đầu suy nghĩ một chút, ánh mắt lộ ra vài phần mơ màng: “Chắc tôi sẽ tiếp tục theo đuổi ca hát. Tôi vào làng giải trí ban đầu chỉ là để kiếm sống, nhưng giờ tôi muốn cố gắng làm tốt hơn. Nếu có cơ hội, toi cũng sẽ kết hôn. Đối tượng lý tưởng là một luật sư hoặc bác sĩ.”
Kiều Nghiễn Trạch nghiến răng, quai hàm căng cứng đến mức đau.
Anh chỉ hỏi vu vơ, không ngờ cô lại có kế hoạch thật sự, thậm chí còn tưởng tượng rõ nghề nghiệp của người đàn ông đó – luật sư hoặc bác sĩ, cô mơ mộng thật!
“Người bình thường nào dám cưới em.” Anh cười lạnh, “Có ai muốn đội mũ xanh* không?”
(*Mũ xanh: cụm từ ám chỉ việc bị lừa dối, bị phản bội trong tình yêu hoặc hôn nhân.)
Nụ cười trên mặt Lê Dĩ Niệm dần tắt, cô cười khổ: “Đó là suy nghĩ trước hôm nay. Còn bây giờ, tôi chỉ có thể chờ đến khi anh chán rồi mới tính tiếp. Nếu không có cách nào khác, tôi sẽ không kết hôn nữa. Nhưng có lẽ tôi sẽ nhận nuôi một đứa trẻ.”
Kiều Nghiễn Trạch mím chặt môi.
Những kế hoạch của cô hoàn toàn không có chỗ cho anh. Cô thậm chí còn nóng lòng muốn cắt đứt mọi liên hệ với anh.
Trong lòng Kiều Nghiễn Trạch bừng lên một ngọn lửa giận dữ, anh siết chặt eo cô, cuối cùng bật ra một câu cười lạnh: “Tốt thôi, vậy em cứ chờ đấy.”
Chờ anh chán ư? Có lẽ cả đời này anh cũng không chán được.
Lê Dĩ Niệm khẽ run mi, nói nhỏ: “Tôi nên đi rồi.”
Kiều Nghiễn Trạch lặng lẽ thu tay lại.
Người phụ nữ quay người rời đi, nhưng bước chân cô rất chậm, rõ ràng hai cuộc ân ái vừa qua đã tiêu hao không ít sức lực, hai chân dưới làn váy dài dường như còn run rẩy.
Đôi mắt Kiều Nghiễn Trạch co rút lại.
Người phụ nữ này vốn dĩ được nuông chiều từ nhỏ, cha mẹ cô ở nhà họ Lê luôn tìm cách đưa cô đến nơi cao sang, làm sao nỡ để cô chịu khổ. Từ khi lớn lên, nỗi đau duy nhất cô chịu có lẽ chỉ đến từ trên giường.
Cô cũng rất giỏi trong việc khiến đàn ông phải thương xót. Hồi còn bên nhau, cô đã hiểu rõ điều này, chỉ cần vài lời nói ngọt ngào đã khiến anh mê mẩn, lúc đó, Kiều Nghiễn Trạch chẳng thể làm gì được cô.
Cô là kiểu phụ nữ kiêu kỳ tận xương tủy, dường như sinh ra để được đàn ông cưng chiều. Dù bây giờ cô đã cắt đứt với gia đình, cô vẫn có khả năng dễ dàng khiến một người đàn ông nào đó vì cô mà sống chết.
Nhưng con chim vàng trong lồng này lại muốn bay ra, dù có ngã nhào, thương tích đầy mình, cô vẫn không chịu quay đầu. Anh, người tình cũ mang theo dấu ấn của quá khứ, cũng bị cô phũ phàng vứt bỏ, không thèm liếc mắt đến lần nào.
Những suy nghĩ đó xoẹt qua đầu anh, đến khi nhận ra, anh đã bất giác đi theo cô ra tận cửa.
Khi Lê Dĩ Niệm bước ra đến cửa, cô mới phát hiện Kiều Nghiễn Trạch đang lẽo đẽo theo sau. Cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt chuyên chú của anh — ánh mắt ấy đang đăm đăm nhìn cô, như chìm đắm trong suy tư.
Đột nhiên, mắt cô cảm thấy cay xè. Trong khoảnh khắc ấy, cô như quay về thời điểm trước khi họ chia tay, khi mà những chuyện khiến cô tuyệt vọng vẫn chưa xảy ra. Mọi người đều chờ đợi xem khi nào cậu ấm lăng nhăng này sẽ chán cô, nhưng chỉ có cô biết rõ, anh đã từng chiều chuộng cô đến mức nào. Cuối cùng, chính cô là người không báo trước đã rời bỏ anh, khiến anh không kịp trở tay.
Lê Dĩ Niệm bỗng nhiên bật cười, nụ cười làm gương mặt tinh tế của cô trở nên sống động và quyến rũ.
“Nghiễn Trạch, anh đưa tôi về nhà được không?” Giọng cô nhẹ nhàng như cơn gió, “Tôi sợ về một mình.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất