Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Thượng Thiên Ý trừng mắt nhìn, không thể tin nổi những gì đang diễn ra.
“Về lý do tôi xuất hiện ở đây,” Kiều Nghiễn Trạch nhếch môi cười nhẹ, “tôi đã nói rồi, tôi sống gần đây mà.”
Thượng Thiên Ý cố nhịn không đảo mắt, cảm thấy vô cùng phiền toái.
Nếu biết trước Kiều Nghiễn Trạch sống gần đây, chắc chắn Thượng Thiên Ý đã không bao giờ thuê căn nhà này. Rõ ràng là Lê Dĩ Niệm vừa chuyển đến, thì Kiều Nghiễn Trạch cũng “ngẫu nhiên” chuyển về sống gần đó.
“Dĩ Niệm.” Cuối cùng Lê Dĩ Niệm cũng lên tiếng, giọng nói trong trẻo, đầy bình tĩnh, mang theo một sức mạnh khó tả. “Việc này tôi sẽ tự xử lý, anh không cần lo lắng quá.”
“Dĩ Niệm,” Thượng Thiên Ý nhíu mày, “với tư cách là quản lý của em, đây là trách nhiệm của anh. Em không cần phải hi sinh vì chuyện này.”
Nói xong, anh ta trừng mắt lườm Kiều Nghiễn Trạch, kẻ khiến mọi thứ trở nên khó khăn cho Lê Dĩ Niệm.
Mặc dù cả hai nghệ sĩ dưới tay anh đều dính vào những mối quan hệ rắc rối với các đại gia, nhưng Thượng Thiên Ý có cái nhìn khác biệt về hai trường hợp này. Anh ủng hộ Diệp Sanh Ca, bởi lẽ anh thấy rõ tình cảm thật sự của Kỷ Thời Đình dành cho cô ấy, và Sanh Ca cũng không hề xa lạ với anh ta.
Còn với Kiều Nghiễn Trạch thì khác. Hắn nổi tiếng là kẻ đào hoa, thay bạn gái như thay áo, từ người mẫu cho đến diễn viên hạng A đều từng dính dáng đến hắn. Thứ hắn dành cho Lê Dĩ Niệm không phải là tình cảm chân thật, mà chỉ là sự chiếm hữu. Lê Dĩ Niệm thậm chí còn chẳng muốn gặp mặt hắn.
Trong trường hợp này, một quản lý có đạo đức như Thượng Thiên Ý nhất định phải bảo vệ nghệ sĩ của mình khỏi rắc rối.
“Em không hi sinh gì cả.” Lê Dĩ Niệm nở một nụ cười bình tĩnh và đặt ly nước xuống bàn. “Anh yên tâm.”
Nghe vậy, ánh mắt Kiều Nghiễn Trạch sâu thẳm, chăm chú nhìn cô.
“Kiều tổng, anh đã uống trà rồi, chắc cũng nên về thôi nhỉ?” Lê Dĩ Niệm cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
Trong mắt cô là sự bình thản, tĩnh lặng, như thể không gì có thể làm cô dao động.
Ánh mắt Kiều Nghiễn Trạch co lại, chuẩn bị nói thêm gì đó, thì từ phía xa bỗng truyền đến tiếng đối thoại của một cặp đôi.
“Em có đói không? Muốn ăn chút hoa quả trước không? Em có ăn được hoa quả không?”
“Ờ… em bất chợt thèm dâu tây.”
“Được, anh sẽ bảo Tôn Diệp mang đến ngay.”
Kiều Nghiễn Trạch ngước lên, nhìn thấy Kỷ Thời Đình nhẹ nhàng đặt Diệp Sanh Ca xuống. Ánh mắt anh ấy dịu dàng đổ dồn về phía người phụ nữ, đôi môi hơi cong lên.
… Chết tiệt, hắn ta sao lại khiến cô ấy chịu khuất phục nhanh thế chứ?
Thượng Thiên Ý cũng theo phản xạ nhìn lại.
Diệp Sanh Ca gượng cười, chào hỏi anh: “Chào anh Thiên Ý, anh cũng ở đây à?”
“Chuyện này là sao?” Thượng Thiên Ý lưỡng lự hỏi, “Không lẽ…”
Diệp Sanh Ca gật đầu, đôi má hơi đỏ lên: “Đúng như anh nghĩ đó.”
“Vậy…” Thượng Thiên Ý không kiềm được, nuốt nước bọt, “Ngài Kỷ là cha của đứa bé?”
Diệp Sanh Ca tiếp tục gật đầu.
Thượng Thiên Ý như bị nghẹn lại, chẳng biết nói gì thêm.
“Đứa bé gì vậy?” Kiều Nghiễn Trạch nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ lướt qua người Diệp Sanh Ca.
Kỷ Thời Đình vừa gọi điện cho Tôn Diệp, liếc nhìn anh ta một cái rồi bình thản đáp: “Sanh Ca có thai rồi. Tôi sắp làm ba. Cậu còn không mau chúc mừng tôi?”
Kiều Nghiễn Trạch bỗng mất hết vẻ thờ ơ thường thấy: “Sao có thể chứ?”
“Tại sao lại không thể?” Kỷ Thời Đình nhếch môi cười nhạt.
Kiều Nghiễn Trạch nhìn anh, gương mặt không chút biểu cảm.
“Không lẽ cậu đang ghen?” Kỷ Thời Đình khẽ nhướng mày, ánh mắt lướt qua Lê Dĩ Niệm rồi quay lại nhìn Kiều Nghiễn Trạch, “Tôi không có ý định làm cậu bực, nhưng rất tiếc, đây là sự thật.”
PS: Hố rất xin lỗi vì một vài lý do cá nhân mà tuần vừa rồi không thể lên truyện đều cho các bạn, kể từ hôm nay Hố sẽ up 20c 1 ngày và sẽ cố gắng hoàn truyện sớm nhất có thể để đền bù cho mọi người nhé. Cảm ơn mọi người vì đã thông cảm và ủng hộ cho Hố ạ <3

Ads
';
Advertisement