Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Sao em lại ở đây?”
Chưa để Diệp Sanh Ca lên tiếng, Kỷ Thời Đình đã mở miệng trước.
Diệp Sanh Ca ngơ ngác một lát, theo bản năng nhìn xung quanh – Cô xuất hiện ở đây chẳng phải rất bình thường sao, cách đó không xa chính là nhà cô.
Kỷ Thời Đình nhướn mày, trầm giọng nói: “Anh còn tưởng em chuyển đi rồi. Dù sao, ở đây đối với em mà nói cũng không tiện.”
Diệp Sanh Ca ngơ ngác gật đầu: “Chờ tìm được chỗ thích hợp sẽ chuyển…”
Hiện tại cô đã quá nổi tiếng, gương mặt này rất dễ bị người khác nhận ra, sống ở khu dân cư bình thường thế này, vừa không an toàn cũng không tiện, cho nên Thượng Thiên Ý đã sớm nói muốn tìm cho cô một chỗ ở mới, chỉ là hiện tại vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp.
Kỷ Thời Đình nhìn cô thật sâu. Không biết có phải ảo giác của anh hay không, sắc mặt cô gái có vẻ tái nhợt khác thường, như thể vừa bị kinh hãi – Cho dù gặp anh rất bất ngờ, cũng không đến mức bị dọa thành như vậy.
“Vậy… sao anh cũng ở đây?” Diệp Sanh Ca dường như cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Nói đi cũng phải nói lại, người đàn ông này xuất hiện mới càng không hợp lý chứ?
Kỷ Thời Đình không nói gì, anh lấy ra một điếu thuốc, vừa châm lửa vừa bước về phía cô.
Sau lưng Diệp Sanh Ca là xe, cô không thể trốn tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông bước tới gần.
Kỷ Thời Đình rất nhanh đã đứng yên trước mặt cô, hít sâu một hơi thuốc.
Ánh đèn đường mờ ảo, một nửa gương mặt tuấn tú của người đàn ông ẩn trong bóng tối, thần sắc trầm ổn, thi thoảng có ánh đèn xe quét qua làm sáng lên đôi mắt đen của anh, sự tập trung trong đó lại toát ra một tia nguy hiểm.
Diệp Sanh Ca đột nhiên cảm thấy mình lại trở thành con mồi của anh.
Cô cúi đầu tránh ánh mắt anh, vừa mở miệng, giọng nói đã khàn đi vài phần.
“Anh… Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em…”
Anh đột nhiên khẽ cười.
“Muốn ngủ với em, nên đến thử vận may.” Anh nói thẳng, “Biết đâu em nhất thời mềm lòng sẽ đồng ý.”
Diệp Sanh Ca sững sờ, nhất thời không biết anh ta thật sự nghĩ như vậy, hay chỉ đơn thuần là đang trêu chọc cô.
Thấy cô ngây người, Kỷ Thời Đình hơi cúi người xuống, như muốn hôn cô.
“Không được.” Diệp Sanh Ca lập tức đưa hai tay chống lên ngực anh, “Em sẽ không mềm lòng đâu.”
Kỷ Thời Đình đứng thẳng người, cúi đầu đánh giá cô, ngậm điếu thuốc hít thêm một hơi, rồi nhẹ nhàng nhả ra.
Khoảnh khắc ngửi thấy mùi thuốc lá, Diệp Sanh Ca đột nhiên phản ứng lại – Hiện tại cô có thể là một bà bầu.
Cô gần như theo bản năng lên tiếng: “Anh đừng hút nữa, không tốt cho sức khỏe.”
Kỷ Thời Đình có chút kinh ngạc.
Anh luôn có thói quen hút thuốc, cô biết, nhưng cô cũng biết rõ anh không nghiện thuốc lắm.
Trước đây, người phụ nữ này khi ở bên cạnh anh chưa từng phản đối…
Tuy trong lòng thoáng qua nghi hoặc, nhưng Kỷ Thời Đình vẫn thuận theo ý cô dụi tắt điếu thuốc, ném về phía thùng rác.
“Thật sự không có một chút khả năng nào sao?” Anh nhếch mép, “Anh làm xong sẽ đi ngay.”
“Kỷ Thời Đình, anh…” Cô nhất thời rối bời, “Anh tự mình… giải quyết đi!”
“Không thú vị.”
“Vậy trước khi gặp em, anh giải quyết bằng cách nào?”
“Ồ, em đã nâng cao ngưỡng cửa của anh rồi.” Anh nhướn mày, “Sau khi ngủ với em, những cách giải quyết khác đều không còn thú vị nữa.”
“… Dù thế nào, em cũng sẽ không đồng ý.” Diệp Sanh Ca dời mắt.
“Em không sợ anh đi ngủ với người phụ nữ khác sao?” Giọng người đàn ông trầm xuống.
“Chiêu này anh đã dùng rồi.” Diệp Sanh Ca cảm thấy khóe mắt bắt đầu nóng lên, “Hơn nữa…”

Ads
';
Advertisement