Diệp Sanh Ca do dự gật đầu: “Em vẫn hi vọng anh đừng đợi em.”
“Anh cũng đâu có nói là anh muốn đợi em.” Kỷ Thời Đình nhướng mày, “Em có phải tự mình đa tình quá rồi không?”
Diệp Sanh Ca cứng họng.
Nếu không phải… tại sao người đàn ông này lại trông vui vẻ như vậy? Khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, hình như đã lâu lắm rồi cô chưa nhìn thấy nụ cười như vậy trên mặt anh.
Trong lòng Diệp Sanh Ca bỗng nhiên dâng lên một nỗi chua xót, nhưng cô phải dập tắt tia hi vọng này của anh.
“Em nói thật đấy.” Giọng Diệp Sanh Ca trở nên cứng rắn, “Anh đừng nghĩ việc điều trị đơn giản như vậy, nếu em không thể dung hợp hoàn toàn với cô ấy thì bất kỳ kích thích nào cũng có thể khiến mọi thứ đổ sông đổ bể, tính tình của nhân cách thứ hai vẫn còn rất bất ổn… Đây đều là những rủi ro mà Tống Như Hứa đã nói với em.”
Kỷ Thời Đình nhìn cô một cái, nụ cười cuối cùng cũng dần dần thu liễm lại.
“Anh hiểu.” Anh thản nhiên liếc nhìn cô, “Em không cần lo lắng anh sẽ tiếp tục dây dưa với em.”
Diệp Sanh Ca cắn môi, không nói gì.
“Em có thể đi rồi.” Kỷ Thời Đình trầm ngâm một lát, lại chậm rãi cười, “Nếu anh gặp được người phụ nữ khiến anh rung động, anh nhất định sẽ cho bản thân một cơ hội, em hoàn toàn không cần lo lắng anh sẽ bị em trói buộc.”
Giọng điệu người đàn ông kiên định và ung dung, không có gì để bắt bẻ, nhưng Diệp Sanh Ca vẫn bán tín bán nghi.
Nhưng mà, anh đã nói đến mức này rồi, cô cũng chỉ có thể gật đầu nhẹ: “Được, vậy… tạm biệt anh.”
Nói xong, cô đứng dậy khỏi ghế sofa, đi ra khỏi văn phòng.
Kỷ Thời Đình đứng dậy, tiễn cô ra cửa.
Trước khi đi ra ngoài, Diệp Sanh Ca nhịn không được quay đầu lại nhìn anh một cái. Ánh mắt người đàn ông đen láy, thần sắc vẫn ung dung bình tĩnh, không còn vui mừng như lúc ăn tối, nhưng mà… cũng không hề có chút đau lòng hay lưu luyến nào.
“Đi đường cẩn thận.” Anh đút hai tay vào túi quần, thản nhiên dặn dò một câu.
Đủ khách sáo và xa cách.
Diệp Sanh Ca hoàn toàn không thể nào thăm dò được thái độ của anh, trong lòng cô cũng rối bời, chỉ có thể cụp mắt xuống, vội vàng đi về phía thang máy.
Kỷ Thời Đình nhìn theo bóng lưng cô, bỗng nhiên im lặng nhếch môi.
…
Dưới lầu, Thượng Thiên Ý và Lâm Nhiễm vẫn đang đợi cô. Bây giờ Diệp Sanh Ca đã là minh tinh nổi tiếng, bọn họ không thể để cô ra vào một mình được.
Lúc cô mở cửa xe ngồi vào, thần sắc vẫn còn hơi ngẩn ngơ – cô thật sự không rõ Kỷ Thời Đình rốt cuộc đang nghĩ gì, luôn cảm thấy anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, nhưng mà lời nói ra, người đàn ông lại tỏ vẻ dứt khoát.
Hi vọng… anh thật sự đã từ bỏ rồi. Cô thầm nghĩ một cách chua xót.
Cô vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Thượng Thiên Ý và Lâm Nhiễm ở hàng ghế trước đồng loạt nhìn cô chằm chằm.
“Tôi mệt quá, ngủ quên ở chỗ anh ấy mất, không có chuyện gì xảy ra, cũng chẳng có gì thay đổi. Anh ấy đồng ý sau này các dự án phim ảnh của T.S sẽ ưu tiên cho studio lựa chọn diễn viên.” Biết bọn họ muốn hỏi gì, Diệp Sanh Ca dứt khoát nói một hơi.
“Nói cách khác, Kỷ tổng đồng ý yêu cầu của cậu, nhưng lại không động vào cậu?” Thượng Thiên Ý không thể tin được nhướng mày, “Trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao?”
“Chứ cậu nghĩ tôi đi bán thân à?” Diệp Sanh Ca nghiến răng.
“Nếu không thì anh ta muốn cậu đến gặp mặt trực tiếp làm gì?” Thượng Thiên Ý tặc lưỡi, “Thôi được rồi, anh ta đồng ý là tốt rồi, cuối cùng tôi cũng không cần phải chịu đựng tên khốn Mộ Ngôn Hoài kia nữa!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất