Cô trợ lý tên Lâm Nhiễm đi theo Diệp Sanh Ca tuy không né tránh cô ta nhưng trong mắt vẫn lộ rõ vẻ sợ hãi.
Thế nhưng, lúc này, cô ta lại chẳng nhìn thấy chút sợ hãi nào trong mắt người đàn ông này… Chẳng lẽ anh ta thật sự không sợ cô ta lại ra tay với anh ta sao? Sự tự tin này của anh ta từ đâu mà có?
Người phụ nữ chán ghét vẻ chắc chắn của anh, muốn cho anh ta nếm thử sự lợi hại của mình một lần nữa. Nhưng rồi lại bị khí chất ung dung, bình tĩnh toát ra từ người đàn ông thu hút một cách khó hiểu… Cô ta không muốn khiến anh thất vọng, càng không muốn anh phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Loại tâm trạng này đối với cô ta mà nói vô cùng xa lạ, cô ta có chút chán ghét nhưng lại không thể thoát ra được – cứ như thể có một thế lực vô hình nào đó đang điều khiển hành vi và ý thức của cô ta vậy.
“Cô muốn biết lý do?” Kỷ Thời Đình bỗng nhiên cười khẽ, “Bởi vì cô ấy rất yêu tôi.”
Người phụ nữ dường như ngẩn người, sau đó, cô ta hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khó chịu: “Vậy chắc chắn anh ghét tôi muốn chết, đều tại tôi nên cô ấy mới phải rời xa anh.”
“Không, tôi không hề ghét cô.” Kỷ Thời Đình trầm giọng nói, “Thực tế, tôi rất đau lòng cho cô.”
Người phụ nữ theo bản năng muốn phản bác lại, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông, cô ta bỗng nhiên phát hiện anh đang nói thật.
Đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác dùng ánh mắt như vậy để nhìn, giống như đang nhìn một đứa trẻ lạc lối – đáng lẽ cô ta phải ghét cảm giác được quan tâm, đau lòng này, nhưng trong tiềm thức, cô ta lại có chút tham luyến.
Không đúng, không đúng…
Cô ta cố gắng thoát khỏi cảm giác này, sau đó ra vẻ hung dữ lên tiếng: “Tôi không cần anh phải đau lòng! Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi!”
Thấy vậy, Kỷ Thời Đình lại càng thêm vui vẻ: “Vậy sao?”
“Anh đừng hòng lừa gạt tôi, kỳ thực anh làm vậy căn bản không phải vì tôi, mà là vì cô ấy.” Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, “Tôi sẽ không bị lừa đâu.”
“Đối với tôi, cô cũng là một phần của cô ấy.” Kỷ Thời Đình trầm giọng nói, “Tôi đau lòng cho cô ấy, chính là đau lòng cho cô”
“Anh im miệng! Tôi và cô ấy không giống nhau! Đừng có áp dụng cách đối xử với cô ấy lên người em!” Người phụ nữ dường như bị chọc giận, “Đừng tưởng tôi không dám làm tổn thương anh nữa!”
Yết hầu Kỷ Thời Đình trượt lên xuống, anh lại cười: “Qua đây ăn cơm đi, cô ngủ đến giờ chắc cũng đói rồi.”
Thái độ dửng dưng của người đàn ông khiến cô ta cảm giác như đấm vào bông, vô cùng khó chịu.
Nhưng mà… Nhìn bóng lưng người đàn ông xoay người rời đi, cô ta lại không nhịn được mà hoang mang.
Anh thậm chí còn dám để lộ lưng về phía cô ta, xem ra anh thật sự không hề sợ hãi… Cô ta thật sự ghét vẻ chắc chắn này của anh, nhưng mà cô ta cũng thật sự không xuống tay được.
Ghét chết đi được!
Cô ta tức giận dậm chân, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt người đàn ông nghiêng đầu nhìn qua, cô ta lại không tự chủ được mà bước tới, nhận lấy đôi đũa từ tay anh.
Sau khi ngồi xuống ghế sofa, cô ta cắn đũa, đột nhiên nảy ra ý định xấu xa nói: “Nếu tôi thay thế cô ấy, không cho cô ấy ra ngoài nữa, cũng không làm tổn thương anh nữa, vậy anh có đồng ý làm chồng tôi không?”
“Nghe cô nói vậy…” Kỷ Thời Đình nhướng mày nhìn cô, “Cô yêu tôi sao?”
Người phụ nữ xấu hổ giận dữ: “Tôi không có, anh thật phiền phức, suốt ngày cứ yêu với chả không, buồn nôn!”
Khóe môi Kỷ Thời Đình lại càng thêm cong lên.
Anh đột nhiên nhớ tới rất lâu về trước, anh cũng từng hỏi Diệp Sanh Ca câu hỏi này, phản ứng lúc đó của Diệp Sanh Ca và người phụ nữ trước mặt không khác gì nhau, người phụ nữ trước mắt chẳng qua là biểu hiện mãnh liệt hơn một chút mà thôi.
“Anh cười cái gì?” Cô ta càng thêm tức giận, giơ đôi đũa lên chỉ vào anh, “Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn dám…”
“Nếu tôi kiên trì thì sao?” Kỷ Thời Đình khẽ cười một tiếng, “Cô định làm gì?”
“Nếu vậy…” Cô ta hít sâu một hơi, “Tôi chỉ có thể nói cho ông nội biết, nếu ông ấy biết anh còn tìm cơ hội gặp tôi, chắc chắn ông ấy sẽ có biện pháp.”
Nụ cười trên mặt Kỷ Thời Đình biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất