Nói xong, Diệp Sanh Ca nhấn nút kết thúc cuộc gọi, cắt ngang tiếng gầm gừ đầy khó tin của Mộ Ngạn Hoài.
Cô bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm như thể một tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được trút bỏ.
Nhưng ngay sau đó là một cảm giác mất mát không thể kìm nén.
Ba năm cô bỏ ra, ba năm tâm huyết, cuối cùng chỉ là dã tràng xe cát biển Đông.
Thà đem cho chó ăn còn hơn.
Cô đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, cố gắng để bản thân trở nên vui vẻ.
“Tôi đã hủy hôn với anh ta rồi.” Diệp Sanh Ca nhìn người đàn ông đối diện như muốn khoe chiến công: “Sau này, tôi sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ nào với anh ta nữa… Tôi sẽ đưa nghệ sĩ và mối quan hệ của Tinh Tập đi để anh ta ở lại chơi một mình…”
“Ừ.” Kỷ Thời Đình nhẹ giọng đáp.
Không biết có phải ảo giác của Diệp Sanh Ca hay không mà cô lại nghe ra trong đó có vài phần dịu dàng.
“Anh Kỷ, anh đúng là người tốt.” Diệp Sanh Ca chống cằm, nhìn anh với ánh mắt mơ màng, nụ cười hơi ngây ngô.
Kỷ Thời Đình nhìn chằm chằm vào gò má ửng hồng của người phụ nữ trước mặt, hơi thở bỗng loạn nhịp.
“Uống có chút đã say rồi sao?”
“Ai nói, tôi uống rất giỏi.” Diệp Sanh Ca không phục nói. Cô lại cầm chai rượu vang đỏ rót đầy ly của mình, sau đó một hơi uống cạn.
Uống vẫn chưa thỏa mãn, cô cầm luôn chai rượu tu ừng ực hơn nửa chai.
“Rượu ngon!” Cô hưng phấn vỗ bàn đứng dậy, nhưng do men rượu bốc lên, mọi thứ trước mắt bắt đầu quay cuồng.
Ánh mắt Kỷ Thời Đình sẫm lại. Anh bước đến bên cạnh cô, ôm lấy cô rồi đặt cô ngồi lên đùi mình.
“Sao vậy, chẳng lẽ cô vẫn còn lưu luyến?” Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai cô.
Vẫn còn dám buồn vì người đàn ông đó sao?
“Không, tôi không lưu luyến.” Diệp Sanh Ca ngây ngốc nói: “Chỉ là… chỉ là quá dễ dàng cho anh ta… Nếu không có tôi, căn bản không có Tinh Tập.”
“Ừ.” Kỷ Thời Đình nhàn nhạt đáp: “Anh ta sẽ phải trả giá.”
“Được.” Diệp Sanh Ca ngây ngốc gật đầu: “Trước đây tôi thật ngốc.”
“Đúng là khá ngốc.” Kỷ Thời Đình nâng cằm cô lên: “Ánh mắt của cô thế nào mà nhìn trúng anh ta vậy.”
“Nhưng mà… nhưng mà, trước đây chỉ có Mộ Ngạn Hoài không chê tôi.” Cô có chút tủi thân, giọng nhỏ nhẹ.
Kỷ Thời Đình nhớ lúc nãy anh ở ngoài phòng bao nghe được câu nói kia, sắc mặt trầm xuống.
Chẳng lẽ bao nhiêu năm nay cô đều bị người ta chê bai sao?
Vậy mà cô vẫn giữ được tâm tính như vậy quả thực hiếm có ai làm được.
Trong lòng Kỷ Thời Đình bỗng cảm thấy xót xa, anh nâng cằm cô lên, giọng khàn khàn nói: “Bọn họ căn bản không có tư cách bình phẩm về cô.”
“Ừm… nếu có thể xóa bỏ vết bớt thì tốt rồi.” Diệp Sanh Ca đột nhiên cười “hì” một tiếng: “Tôi đã tìm được cách rồi.”
“Thật sao?” Kỷ Thời Đình không để lộ cảm xúc: “Cách gì?”
“Không… không thể nói.” Cô hào hứng nói: “Không thể nói cho Kỷ Thời Đình… Nhưng mà, tôi cảm thấy anh ấy chắc chắn đã đoán ra… Người đàn ông đó, tâm tư thật khó đoán…”
Khó đoán sao.
Ánh mắt Kỷ Thời Đình dừng lại trên đôi môi nhuốm màu men rượu càng thêm kiều diễm của cô.
Yết hầu anh lên xuống như ngọn sóng ngầm đang cuộn trào, cuối cùng vẫn không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy.
Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt, cô chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra.
Cho đến khi người đàn ông không nhịn được đưa lưỡi vào, cô mới “ưm” một tiếng rồi bắt đầu giãy giụa.
“Không được, không được…” Cô đẩy anh ra, thở hổn hển.
Kỷ Thời Đình khẽ hừ một tiếng: “Tại sao?”
“Bởi vì…” Cô lắc lắc đầu: “Tôi… tôi có phải đang nằm mơ không?”
“Ừ, còn là giấc mơ xuân.” Người đàn ông khẽ cười, lại một lần nữa chiếm lấy đôi môi cô.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất