Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Không phải sao?” Anh khàn giọng hỏi.
“Không phải.” Cô cắn môi, dòng suy nghĩ bỗng trở nên đặc biệt rõ ràng, “Em tin tưởng anh, nhưng em không thể không lo lắng. Em lớn lên một mình, không có ai chăm sóc bảo vệ, cho nên, đây là bản năng, em không khống chế được bản thân. Có đôi khi em cảm thấy, tình yêu và sự che chở của anh dành cho em quá nhiều, nhiều đến mức em không gánh vác nổi. Nhưng mỗi lần nghĩ như vậy, em lại cảm thấy rất có lỗi. Em cảm thấy mình không xứng đáng nhận được tình yêu của anh. Nếu anh cưới người khác, ví dụ như Lăng Vũ Đồng, giữa hai người nhất định sẽ không có vấn đề như vậy.”
Đáy mắt sâu thẳm đỏ au của người đàn ông như nổi lên cơn sóng dữ.
“Diệp Sanh Ca.” Giọng anh đã khàn đặc, “Ý em là, anh khiến em ngột ngạt?”
Cô chớp chớp mắt, mờ mịt suy nghĩ một hồi, “Không phải, là em không xứng đáng.”
“Không phải em không xứng đáng, là anh sai rồi.” Người đàn ông đặt lên mắt cô một nụ hôn nóng bỏng, “Bấy lâu nay anh vẫn luôn ép buộc em, ép buộc em yêu anh, ép buộc em không chút giấu giếm với anh, thậm chí ép buộc em từ bỏ bản thân… Chẳng trách em cảm thấy không gánh vác nổi.”
“Không phải, không phải.” Cô vẫn lắc đầu, “Không phải lỗi của anh.”
Yết hầu Kỷ Thời Đình trượt lên xuống: “Là lỗi của anh. Anh quá tự phụ, cũng quá ích kỷ, anh vẫn luôn ép buộc em phó thác tất cả cho anh, nhưng anh lại không chịu nói gì với em.”
“Không phải, không phải như vậy.” Cô lắc đầu thật mạnh.
“Diệp Sanh Ca, em quá hà khắc với bản thân rồi.” Anh véo véo gương mặt cô, “Em luôn đổ hết trách nhiệm lên người mình. Em cho rằng bấy lâu nay là anh đang cho đi, không, anh vẫn luôn là người nhận lại. Em cái đồ ngốc này.”
Cô có chút uất ức: “Em không ngốc.”
“Đúng, em không ngốc.” Người đàn ông ôm cô vào lòng chặt hơn một chút, “Cho nên em mới hạ quyết tâm rời xa anh. Em làm đúng rồi.”
Trong mắt Diệp Sanh Ca lại lộ ra vẻ mờ mịt, dường như không hiểu tại sao anh lại nói như vậy.
“Diệp Sanh Ca.” Người đàn ông khẽ gọi tên cô, “Em còn yêu anh không?”
“Ừm.” Cô không chút do dự gật đầu, khẽ lẩm bẩm, “Thật ra em muốn anh chờ em, chờ em chữa khỏi bệnh, nhưng em không biết phải mất bao lâu… Em không thể đưa ra yêu cầu như vậy với anh, như vậy quá ích kỷ.”
“Em không cần đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, anh cũng sẽ chờ em.” Kỷ Thời Đình khàn giọng nói, “Chúng ta còn nhiều thời gian.”
“Không, anh đừng chờ.” Cô đột nhiên bắt đầu hoảng loạn.
“Em cho rằng anh muốn chờ em sao.” Anh cười cười, “Chỉ là tình cảm của anh đều đã trao cho em, không lấy lại được nữa rồi.”
Ly thủy tinh trong tay Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng rơi xuống giường, cô ngẩng đầu lên, trong mắt ngập tràn ánh nước: “Tại sao… Tại sao em lại xứng đáng như vậy?”
“Anh không biết.” Kỷ Thời Đình vuốt ve mái tóc dài của cô, “Nhưng điều đó không quan trọng.”
Đôi môi cô mấp máy, đột nhiên vùi mặt vào ngực anh.
“Ba tháng nay, em vẫn luôn nghĩ, em nhất định phải cố gắng, nhanh chóng chữa khỏi bệnh, nếu không Thời Đình sẽ không chờ em nữa.” Cô lầm bầm nói, “Em còn nghĩ, nếu sau này em khỏi bệnh, anh vẫn chưa kết hôn, em sẽ… em sẽ quyến rũ anh, lén lút sinh con cho anh, không cho anh biết…”
Nói xong, cô ợ rượu một cái, cười khúc khích.
“Quyến rũ anh.” Giọng anh càng thêm khàn đặc, “Quyến rũ thế nào?”
Cô lắc lư ngẩng đầu lên, cố gắng hôn anh, kết quả răng lại cắn vào cằm người đàn ông.
“Như vậy… như vậy quyến rũ…”
(Hôm nay mười một chương đã cập nhật xong, chương thiếu cũng đã bổ sung đủ. Mừng năm mới, tiếp theo sẽ không ngược nữa, tin tưởng tôi thêm lần nữa! Cũng bởi vì Tết đến, một tuần sau có thể sẽ giảm lượng cập nhật. Mỗi ngày vẫn là mười giờ tối cập nhật, đến lúc đó tôi viết được bao nhiêu sẽ đăng bấy nhiêu, thời gian khác không cần canh nữa nha. Yêu yêu! Ngày mai để Kỷ tổng gieo trồng mầm mống!)

Ads
';
Advertisement