Phòng khách rất rộng, cửa kính trong suốt ở bên cạnh mở rộng, khi gió thổi qua sẽ mang theo một chút hơi lạnh.
Diệp Sanh Ca ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người đàn ông ngồi sau chiếc bàn dài.
Vào ban ngày, khuôn mặt tuấn tú của anh càng ấn tượng hơn, khiến Diệp Sanh Ca không khỏi nín thở.
Mái tóc của người đàn ông hơi lộn xộn, chiếc áo sơ mi trắng cao cổ cài cúc tỉ mỉ khiến anh toát ra khí chất cao quý và cấm dục, kèm theo vẻ lạnh lùng khiến người ta không thể lại gần.
Lúc này, tay phải anh đang cầm một chiếc máy tính bảng, tay trái đang trượt trên màn hình. Các ngón tay thon thả lộ rõ các khớp xương trông vô cùng đẹp mắt trên nền của chiếc máy tính bảng.
Nhịp tim của Diệp Sanh Ca bất giác tăng nhanh.
Có lẽ nghe thấy tiếng động, Kỷ Thời Đình đặt chiếc máy tính bảng trên tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô.
Ánh mắt đen sâu thẳm đó lại mang theo sự lạnh lùng xa cách và bình tĩnh, quyết đoán như thể cô chỉ là một con mồi, đã định sẵn sẽ không thoát khỏi bàn tay của anh.
Tim cô thắt lại. Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, đôi chân vốn đã đau nhức của cô gần như không đứng vững được nữa.
“Cái đó…” Cô ho nhẹ một tiếng, cố gắng bình tĩnh lại: “Tối qua… xin lỗi đã làm phiền anh, tôi sẽ rời đi ngay.”
Kỷ Thời Đình nhìn gương mặt đang giả vờ bình tĩnh nhưng không giấu được chút hoảng sợ của cô, vẻ mặt vô cùng khó đoán.
“Lại đây.” Giọng nói của anh rất nhạt, nhưng lại mang theo một sức mạnh không dễ từ chối.
Diệp Sanh Ca vô thức bước tới và ngồi xuống đối diện anh.
“Xem đi, nếu hài lòng thì ký tên.” Người đàn ông gõ ngón tay lên mặt bàn.
Lúc này Diệp Sanh Ca mới chú ý đến tài liệu đặt trên bàn, cô cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó hít một hơi.
“Kỷ… Kỷ… Kỷ Thời Đình?” Cô như bị nói lắp: “Anh là…Kỷ Thời Đình?”
Diệp Sanh Ca có cảm giác như đang nằm mơ.
Đêm qua cô ngủ với Kỷ Thời Đình!
Hơn nữa, nhân vật bí ẩn luôn sống trong truyền thuyết này lại quá trẻ, còn… đẹp trai như vậy!
Tin tức đả kích này khiến cô rất lâu mới định thần lại được.
Hai mắt Diệp Sanh Ca trợn tròn, miệng hơi hé, nhìn có chút ngốc nghếch.
Phản ứng này của cô lại làm Kỷ Thời Đình rất hài lòng. Anh cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, bình tĩnh nói: “Đọc tiếp đi.”
Diệp Sanh Ca nhanh chóng lật tiếp một trang, cứ thế, cuối cùng cô nhìn thấy nội dung chính của thỏa thuận.
“Kết… kết… kết… kết hôn?” Diệp Sanh Ca lắp bắp: “Anh muốn… kết hôn với tôi?”
Kỷ Thời Đình đặt chiếc cốc lên bàn, sau đó giọng nói lạnh lùng không chút nghi ngờ vang lên: “Đúng vậy.”
Diệp Sanh Ca ngay lập tức nghĩ đến rất nhiều điều.
Ví dụ như Mộ Ngạn Hoài từng nhiệt tình nhắc đến cái tên Kỷ Thời Đình rất nhiều lần. Anh ta nỗ lực lâu như vậy, là hy vọng có thể được tập đoàn T.S chú ý. Nếu để anh ta biết được, vị hôn thê mà anh ta coi thường đã kết hôn với Kỷ Thời Đình thì sẽ rất thú vị.
Ví dụ như… sự giàu có và quyền lực mà người đàn ông này đại diện đủ khiến cô chết lặng
Nhưng rồi cô bình tĩnh lại.
Cô có gì khiến người đàn ông này thay đổi cái nhìn về cô? Không phải chỉ 419 thôi à? Với thân phận và địa vị của anh thì muốn phụ nữ như nào chẳng được?
Huống hồ, trên mặt cô còn có một vết bớt chướng mắt như vậy. Cô cũng biết vì vết bớt này mà có bao nhiêu người đàn ông bất giác quay đi ngay sau lần đầu nhìn thấy cô.
Ngủ một đêm thì có thể là anh tốt bụng, nhưng kết hôn?
Nhất định có uẩn khúc!
Nghĩ đến đây, cô gập mạnh bản thỏa thuận lại, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, tôi không thể ký được.”
Đồng tử Kỷ Thời Đình hơi mở ra, như thể hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ từ chối.
Ông nội anh đã muốn bế cháu đến phát điên rồi, nếu anh không tìm được một người phụ nữ để kết hôn, e là ông nội anh sẽ tiếp tục hành động, bỏ thuốc anh chỉ là một khởi đầu.
Vì vậy, sáng nay sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ yên bình của cô, anh đột nhiên cảm thấy, nếu phải tùy tiện tìm một người phụ để kết hôn, vậy thì chi bằng chọn cô.
Điều quan trọng nhất là cô thực sự khiến anh cảm thấy dễ chịu. Nếu là người phụ nữ này, có lẽ sẽ không khiến anh cảm thấy bài xích.
Nhưng, cô lại từ chối?
Đêm qua cô đáng thương cầu xin anh ở lại, bây giờ cô lại dám từ chối hợp đồng hôn nhân này?
Thấy cô kiên định như thế, hai mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại.
Anh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, mỗi lần gõ, trái tim của Diệp Sanh Ca lại một lần đập loạn xạ.
“Tôi cảm thấy… như vậy có hơi vội vàng…” Diệp Sanh Ca chật vật giải thích, nhưng thực ra trong lòng cảm thấy rất áy náy.
Có vẻ như anh đang tức giận…
“Ha……”
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, có chút lạnh lùng và mỉa mai.
Hai tay Diệp Sanh Ca có chút run rẩy, cô không dám nhìn thẳng vào mặt người đàn ông đối diện. Trong một khoảnh khắc, cô suýt không kiềm chế được mà ký tên rồi.
“Cô có thể đi rồi.” Kỷ Thời Đình cuối cùng cũng lên tiếng, nhàn nhạt nói ra câu này.
Diệp Sanh Ca ngây ra.
“Còn có vấn đề gì sao?” Kỷ Thời Đình ngước mắt lên.
“Không.” Cô cười khẩy một tiếng, lập tức đứng dậy: “Tôi đi đây.”
Cô xoay người hơi vội, không cẩn thận vấp ngã, thế là cặp mông tròn trịa và cặp đùi thon gọn đột nhiên lọt vào tầm mắt của anh.
Ánh mắt Kỷ Thời Đình trở nên bốc cháy.
Nhớ đêm qua người phụ nữ này dùng đôi chân quấn chặt lấy người anh, toàn thân đột nhiên căng cứng.
Diệp Sanh Ca có chút xấu hổ, vội vàng đứng lên, sau đó quay người giả bộ bình tĩnh nói: “Xin lỗi.”
Nhưng người đàn ông lại dường như không hề nghe thấy giọng nói của cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn xuống chân cô.
Diệp Sanh Ca hơi sững người, lẽ nào quần cô bị bẩn? Rách rồi?
Cô nhìn xuống, không phát hiện ra vấn đề gì.
Mặc kệ đi, cứ rời đi trước đã
……
Chỉ đến khi bóng dáng cô đã biến mất, Kỷ Thời Đình mới thu ánh mắt lại.
Yết hầu anh động đậy một chút, làm dịu đi sức nóng kỳ lạ.
Chết tiệt.
Những gì hiển thị trên máy tính bảng chính là thông tin của Diệp Sanh Ca. Cô mặc một chiếc áo gió màu đen và trông giống như một nhân vật ưu tú trong ngành.
Diệp Sanh Ca.
Anh cười lạnh rồi đặt chiếc máy tính bảng trở lại mặt bàn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất