Diệp Sanh Ca biết anh không nói đùa, nhất thời sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
“Kỷ Thời Đình, không được.” Hai tay cô dùng sức chống lên ngực anh, liên tục lắc đầu, “Chúng ta đã ly hôn rồi, anh không thể… A!”
Lời còn chưa dứt, Kỷ Thời Đình đã ném cô lên giường, cô hoảng hốt định bò dậy, nhưng bắp chân đã bị anh giữ chặt, ngay sau đó, anh đã đè lên người cô.
Diệp Sanh Ca thở hổn hển, muốn vùng vẫy, nhưng hai cổ tay lại bị anh siết chặt.
Kỷ Thời Đình nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ mềm mại và ngoan ngoãn của cô vào đêm trước khi rời đi, trong lòng càng thêm căm hận.
Người đàn ông khàn giọng nói: “Hơn ba tháng rồi, chẳng lẽ em không muốn sao, hay là… đã có người khác thỏa mãn em rồi?”
Diệp Sanh Ca nghẹn ngào lắc đầu: “Không phải… Kỷ Thời Đình, anh buông em ra, như vậy là không đúng, không đúng…”
Cô đã khó khăn lắm mới kiên trì đến ngày hôm nay, nếu cô thỏa hiệp, mối quan hệ của bọn họ rất có thể sẽ quay về vạch xuất phát. Hiện tại tuy rằng cô đã có thể khống chế được nhân cách thứ hai không làm hại người khác, nhưng cô không dám đảm bảo, khi đối mặt với người đàn ông này, cô có trở nên yếu đuối hay không, để rồi công sức đổ sông đổ bể.
Chưa hoàn toàn chữa khỏi cho bản thân, cô không thể dính líu đến anh dù chỉ một chút.
Nghĩ đến đây, hốc mắt cô nóng lên, nước mắt rốt cuộc cũng không kìm nén được mà rơi xuống. Sự cô độc và đau buồn hơn ba tháng qua dường như ùa về trong khoảnh khắc này – cô cũng muốn được trở về bên anh, tận hưởng sự dịu dàng và cưng chiều của anh, nhưng, như vậy là không đúng.
Nhìn dáng vẻ khóc không thành tiếng của cô, đồng tử Kỷ Thời Đình co rút, dục vọng ngập tràn dường như bị dập tắt trong nháy mắt.
Người đàn ông thở dài một tiếng, yết hầu chuyển động, áp trán lên trán cô nói: “Đừng khóc, tôi không động vào em.”
Giọng anh khàn đặc.
Diệp Sanh Ca nghẹn ngào, cố gắng kìm nén nước mắt.
“Diệp Sanh Ca.” Anh vẫn nằm trên người cô, đưa tay nâng cằm cô lên, từng chữ từng chữ hỏi: “Nói cho tôi biết, không có tôi, em sống thoải mái hơn phải không?”
Lông mi cô run lên, đôi môi mấp máy, nhưng lại không nói nên lời.
“Xem ra là vậy.” Người đàn ông cười khàn khàn, “Có phải em cũng không muốn gặp tôi? Cho nên mới trốn ở nước ngoài, một bước cũng không chịu về Dương Thành.”
Diệp Sanh Ca cảm thấy cổ họng nghẹn đắng.
Giọng điệu người đàn ông trầm thấp, nhưng ẩn chứa trong đó là sự đau khổ và tự giễu cợt, giống như mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim cô, lúc này, cô thậm chí còn hy vọng người đàn ông này chưa từng yêu cô.
Cô muốn phủ nhận, muốn nói với anh không phải như vậy. Không có anh, có lẽ cô sẽ không còn mâu thuẫn giằng xé, nhưng cô cũng chẳng vui vẻ gì. Cô nhớ anh đến phát điên, những khoảnh khắc ngọt ngào và say đắm ít ỏi kia, từng giây từng phút đều quyến rũ, cám dỗ cô, cho nên cô chỉ có thể chôn sâu tất cả nỗi nhớ nhung và hồi ức vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng.
Nhưng cô không thể nói gì cả, nếu giữa hai người nhất định phải có một người nhẫn tâm, phải làm kẻ ác, vậy thì, cứ để cô làm đi.
Nhìn dáng vẻ im lặng của người phụ nữ, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông lại không còn chút biểu cảm nào.
Kỷ Thời Đình đứng dậy khỏi người cô, thuận tay kéo cô lên, đưa tay chỉnh lại cổ áo nhăn nhúm cho cô.
Anh hơi cúi đầu, động tác chỉnh áo rất chậm, thần sắc hờ hững, nhưng lại toát lên vài phần nghiêm túc, như thể đó là một việc vô cùng quan trọng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất