Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Nam thần của em không phải loại người như vậy!” Lâm Nhiễm không thể chấp nhận sự thật này.
Diệp Sanh Ca ngược lại bật cười.
“Chị thấy như bây giờ cũng tốt.” Cô nhìn về phía Thượng Thiên Ý, “Chuyện công ty, tôi sẽ gửi email trao đổi với anh ấy, cậu yên tâm, anh ấy không phải người nhỏ nhen, chỉ cần studio phát triển tốt, anh ấy sẽ không keo kiệt tài nguyên đâu.”
“Gửi email…” Thượng Thiên Ý thật sự cạn lời, “Hai người ly hôn rồi mà còn trao đổi qua email sao?”
“Tôi là với tư cách người phụ trách studio, báo cáo công việc cho công ty mẹ.” Diệp Sanh Ca liếc nhìn cậu ta, “Không trao đổi qua email thì trao đổi bằng cách nào?”
Môi Thượng Thiên Ý mấp máy, cuối cùng vẫn nuốt xuống câu “Dùng thân thể trao đổi”.
Lâm Nhiễm vẫn còn rên rỉ: “Chị Sanh Ca, nếu chị và Anh Kỷ thật sự chia tay, em sẽ không còn tin vào tình yêu nữa.”
“Tình yêu vốn dĩ không có hai từ chắc chắn.” Diệp Sanh Ca bước tới kéo cô nàng dậy khỏi giường, “Email tối nay chị phải xem, em đã sắp xếp xong chưa?”
“Xong rồi ạ.” Lâm Nhiễm uể oải đáp, “Chị Sanh Ca, chị lại biến thành người cuồng công việc rồi.”
Diệp Sanh Ca mỉm cười không nói, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã gần tối, ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, khách du lịch trên bãi biển dần thưa thớt, mất đi sự náo nhiệt và ồn ào của ban ngày, biển cả mênh mông bỗng trở nên có chút hiu quạnh.
“Giờ này ra bãi biển chơi cũng không được bao lâu thì trời tối. Chúng ta đi ăn tối trước đi.”
“Ăn gì ạ?” Lâm Nhiễm hỏi.
“Ăn buffet.” Thượng Thiên Ý nhìn Diệp Sanh Ca, “Không phải cậu nói buffet ở khách sạn này rất ngon sao?”
Diệp Sanh Ca do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: “Vậy cũng được.”
Kỷ Thời Đình ở cùng tầng với cô, nếu cô cố tình tránh mặt anh, ngược lại sẽ khiến người khác nghĩ cô còn lưu luyến, chi bằng cứ thoải mái tự nhiên một chút.
“Vừa nãy lúc gặp ngài Kỷ, cậu còn ra vẻ như trời sắp sập, sao bây giờ lại bình tĩnh như không có chuyện gì vậy?” Thượng Thiên Ý thật sự không thể hiểu nổi.
Diệp Sanh Ca khựng lại.
“Lúc đầu chỉ là quá sốc.” Cô bình tĩnh giải thích, “Thực ra kết cục này tôi đã sớm đoán trước được, đã là lựa chọn của bản thân, thì có gì phải đau khổ day dứt.”
Cả Thượng Thiên Ý và Lâm Nhiễm đều im lặng.

Lúc này đoàn phim vẫn chưa tan sở, nên nhà hàng buffet của khách sạn rất vắng khách.
Diệp Sanh Ca vừa đến đã nhìn thấy Kỷ Thời Đình ngồi cạnh cửa sổ, đường nét gương mặt người đàn ông sâu và cuốn hút, một tay anh đặt trên bệ cửa sổ, trông có vẻ ung dung, thỉnh thoảng Lăng Vũ Đồng lại mỉm cười nói gì đó với anh, mỗi lúc như vậy, trên gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông lại hiện lên ý cười nhàn nhạt. Cách hai người không có vẻ thân mật, nhưng rất quen thuộc và tự nhiên.
Thấy Tiểu Tranh ăn lem đầy mặt, anh còn rút khăn giấy giúp cậu bé lau.
“Ơ… Cảm ơn chú Kỷ.” Tiểu Tranh ngạc nhiên, nói lời cảm ơn có chút cứng ngắc.
Ngay cả Lăng Vũ Đồng cũng có chút kinh ngạc.
“Cháu lại cao lên rồi sao?” Người đàn ông đột nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Tranh.
“Vâng ạ, cháu về Dương Thành đã cao thêm ba centimet!” Nói đến chủ đề này, Tiểu Tranh vô cùng đắc ý.
“Ừm.” Kỷ Thời Đình khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Lăng Vũ Đồng, “Cô dạy dỗ đứa nhỏ rất tốt.”
Lăng Vũ Đồng sững người, sau đó có chút chua xót: “Tiếc là, tôi còn không biết bố của nó là ai.”

Ads
';
Advertisement