Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Tay Thượng Thiên Ý run rẩy duỗi ra, nhẹ nhàng đẩy Diệp Sanh Ca một cái.
Chàng trai da trắng đang nói chuyện với Diệp Sanh Ca cũng là diễn viên của “Thập Tự”, tên là Mike, lúc này anh ta đang nhận xét về diễn xuất của Diệp Sanh Ca trong phim.
Diệp Sanh Ca cảm thấy lời nhận xét của anh ta khá chính xác, vì vậy cô nghe rất chăm chú, cú đẩy vừa rồi của Thượng Thiên Ý, cô có cảm nhận được, nhưng cũng không để ý.
Nhưng ngay sau đó, Thượng Thiên Ý lại hung hăng chọc cô một cái: “Sanh Ca, Sanh Ca này!”
Bà cô của tôi ơi!
Thượng Thiên Ý vô cùng hoài nghi, nếu Sanh Ca còn không phản ứng, đợi anh ta về nước, có lẽ Thời Sanh studio sẽ bị ép đến phá sản mất.
Lần này Diệp Sanh Ca rốt cuộc cũng có phản ứng.
“Mike, tôi và bạn tôi còn có việc, chúng ta nói chuyện sau nhé.” Diệp Sanh Ca cười nói với Mike.
“Ok.” Mike sảng khoái đáp, “Vậy tối nay tôi đến phòng cô nhé, tôi có một chai rượu ngon muốn cùng cô thưởng thức.”
Nói xong, anh ta còn nháy mắt với Diệp Sanh Ca, ý tứ ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Diệp Sanh Ca ngẩn người, còn chưa kịp lên tiếng, Thượng Thiên Ý đột nhiên từ bên cạnh lao tới, đẩy Diệp Sanh Ca ra sau lưng, nói với Mike: “Xin lỗi, cô ấy đã có bạn trai rồi.”
Trên mặt Thượng Thiên Ý mang theo nụ cười, kỳ thực trong lòng đang run rẩy. Bà cô ơi, tên này đang hẹn hò với cô đấy, cô còn ngẩn người ra đấy làm gì?
“Ồ.” Mike rất kinh ngạc, “Tôi không ngờ cậu là trai thẳng… Xin lỗi.”
“Tránh xa cô ấy ra một chút.” Thượng Thiên Ý không giải thích, thẳng thắn nói.
Tuy Diệp Sanh Ca không hiểu tại sao Thượng Thiên Ý lại đột nhiên làm vậy, nhưng cô vốn cũng không định nhận lời mời của Mike, vì vậy cô thuận thế làm một động tác xin lỗi.
Mike hào phóng vẫy tay chào tạm biệt cô, xoay người đi ra khỏi khách sạn.
Thượng Thiên Ý rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Sanh Ca đã xoay người, hướng về phía khách sạn: “Chúng ta vào thôi.”
Thượng Thiên Ý lại không chịu, hung hăng chọc cô một cái: “Cậu quay lại nhìn xem.”
“Hả?” Diệp Sanh Ca theo bản năng quay đầu lại, sau đó lại hoang mang quay đầu về, “Sao vậy?”
Thượng Thiên Ý thầm nghĩ người phụ nữ này bị mù rồi sao?
Anh ta vội vàng quay đầu lại nhìn, thế nhưng, nơi ngài Kỷ vừa đứng lúc nãy, giờ đã trống không, chẳng còn bóng dáng cao lớn kia nữa.
Thượng Thiên Ý không khỏi dụi dụi mắt, suýt nữa thì hoài nghi bản thân vừa rồi bị ảo giác.
Diệp Sanh Ca nhìn dáng vẻ như đang hoài nghi cuộc đời của anh ta, không nhịn được bật cười: “Hôm nay cậu thật kỳ lạ, mau vào đi.”
Thượng Thiên Ý mơ màng kéo cô đi vào trong.
Diệp Sanh Ca dẫn anh ta đến quầy lễ tân của khách sạn, làm thủ tục nhận phòng cho anh ta. Khách sạn đã được đoàn phim bao trọn, chỉ cần đưa thẻ căn cước của đoàn là có thể nhận thẻ phòng.
Nhân viên lễ tân xác nhận thân phận của cô xong, rất nhanh liền đưa thẻ phòng, Diệp Sanh Ca mỉm cười nói lời cảm ơn, nhận lấy thẻ phòng đang định rời đi, đột nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nói trầm thấp mang đầy từ tính.
“Một phòng đơn.”
Diệp Sanh Ca không nhịn được mà ngẩn người.
Cùng lúc đó, trước mắt cô xuất hiện một bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng – khi người đàn ông đưa thẻ căn cước, cổ tay hơi nhấc lên, chiếc khuy măng sét đính kim cương lóe sáng, suýt chọc vào mắt Diệp Sanh Ca.
Thượng Thiên Ý bên cạnh hít sâu một hơi, liều mạng kéo cô, nhưng Diệp Sanh Ca không nhúc nhích.
Có giọng nữ quen thuộc vang lên: “Một phòng đơn? Vậy Tiểu Tranh ở đâu?”
“Để nó ngủ với chúng ta một đêm.” Người đàn ông trầm giọng nói.

Ads
';
Advertisement