Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Ai nói cháu muốn kết hôn?” Kỷ Thời Đình bưng tách trà nhấp một ngụm, ánh mắt lướt qua chồng ảnh một cách tùy ý.
“Trên mạng đều đang đồn đại.” Lão gia hừ lạnh, “Đừng nói với ta là cháu không biết gì đấy nhé!”
“Loại tin đồn nhảm này, ông xem qua là được rồi, cần gì phải xem là thật.” Kỷ Thời Đình nhàn nhạt cười, “Nếu cháu muốn kết hôn, sao có thể không thông báo cho ông?”
“Đừng có đánh trống lảng.” Lão gia cười lạnh, “Cháu luôn luôn kín tiếng, tránh né ống kính, trước đây nếu trên mạng có tin tức gì về cháu, cháu đều lập tức cho gỡ xuống, lần này lại để mặc tin tức này lan truyền? Cháu rốt cuộc đang muốn làm gì?”
“Chuyện tầm phào này cũng chẳng ảnh hưởng gì.” Kỷ Thời Đình đặt tách trà xuống, thuận tay cầm lấy chồng ảnh trên bàn, lật xem từng tấm một, “Biết đâu, cháu còn có thể nhân cơ hội này tìm được một đối tượng kết hôn phù hợp.”
“Cháu nghiêm túc đấy à?” Lão gia nghi ngờ nhìn anh, “Cháu chịu an định rồi?”
Khoảng thời gian này, ông chứng kiến Kỷ Thời Đình hẹn hò với đủ loại phụ nữ, nhưng lại không dám khuyên anh sớm kết hôn – ông lo lắng thằng nhóc này đang dùng cách này để chữa lành vết thương lòng, sợ rằng từ “kết hôn” sẽ khiến anh đau lòng.
Không ngờ, Kỷ Thời Đình lại chủ động nhắc đến chuyện kết hôn, lão gia vừa kích động vừa không khỏi nghi ngờ.
“Đương nhiên là nghiêm túc.” Kỷ Thời Đình ném chồng ảnh trở lại bàn trà, nhàn nhạt cười, “Dù sao tuổi cháu cũng không còn nhỏ, lại là lần thứ hai kết hôn, cứ kén cá chọn canh mãi, còn cô gái nào chịu lấy cháu nữa.”
Chú Tần liếc nhìn gương mặt trẻ trung tuấn tú của cậu chủ nhà mình, khóe miệng giật giật, cố gắng kìm nén chút muốn phun tào.
Tuy nhiên, lão gia nghe vậy lại có chút đau lòng: “Haiz, Thời Đình, cháu không thể nghĩ như vậy được. Tuy rằng cuộc hôn nhân đầu tiên của cháu thất bại, nhưng đó cũng không phải lỗi của cháu, cũng không phải lỗi của con bé Sanh Ca kia. Chỉ có thể nói là hai đứa không có duyên phận.”
Hình như đây là lần đầu tiên sau mấy tháng, ông nội nhắc đến cái tên này trước mặt anh.
Nụ cười nhàn nhạt nơi đáy mắt Kỷ Thời Đình dần dần thu liễm, sắc mặt anh trầm xuống, trong đôi mắt đen như có dòng nước xoáy sâu thẳm đang ngưng tụ.
Thấy vậy, lão gia không khỏi thở dài: “Ong còn tưởng cháu đã buông bỏ con bé rồi… Nếu trong lòng cháu vẫn chưa vượt qua được, vậy thì đừng vội kết hôn. Bây giờ ông cũng không thúc giục cháu nữa.”
Trước đây, ông luôn cảm thấy mình sống không được bao lâu nữa, sợ rằng khi ông chết đi, Kỷ gia chỉ còn lại mỗi mình thằng nhóc này, cho nên mới gấp gáp muốn anh kết hôn sinh con, cũng chẳng quản người con gái kia là người như thế nào. Bây giờ xem ra, kết hôn vẫn nên thận trọng một chút thì hơn, hôn nhân quá vội vàng thường không có kết cục tốt đẹp.
Kỷ Thời Đình bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Ai nói cháu chưa vượt qua được? Nếu cháu vẫn chưa buông bỏ được cô ấy, sao cháu có thể có ý định kết hôn.”
“Vậy cháu vừa nhắc đến con bé liền lạnh mặt là có ý gì?” Lão gia trừng mắt nhìn anh.
“Một người phụ nữ đã bỏ rơi cháu, ông cho rằng cháu nhắc đến cô ta phải vui vẻ sao?” Khóe miệng Kỷ Thời Đình nhếch lên, mang theo vẻ mỉa mai, “Cháu chỉ cảm thấy quá tiện nghi cho cô ta mà thôi.”
“Thật ra cũng không thể trách con bé…” Lão gia nhịn không được nói.
Từ sau khi Diệp Sanh Ca kiên quyết chủ động rời đi, lão gia ngược lại càng thêm có thiện cảm với cô.
Kỷ Thời Đình cười một tiếng khó hiểu, ánh mắt hướng về phía chồng ảnh trên bàn: “Trong số những người này, ông thấy ai được hơn?”
Anh chuyển chủ đề, giống như hoàn toàn không muốn nhắc đến cái tên Diệp Sanh Ca.

Ads
';
Advertisement