Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Kỷ Thời Đình vẫn giữ nguyên nét mặt chỉ hơi nghiêng đầu, đôi môi mỏng thản nhiên thốt ra ba chữ: “Thật ồn ào.”
Người đàn ông trung niên toát mồ hôi lạnh. Ông ta chọn Phong Hoa là bởi vì nơi này yên tĩnh và tao nhã, khách đến đây toàn là những người giàu có, ai mà ngờ bây giờ Phong Hoa cũng ngày càng kém cỏi hạng người nào cũng cho vào.
Ông ta cười nói: “Anh Kỷ, trên tầng là phòng VIP tuyệt đối sẽ không có bất kỳ tiếng ồn nào nên anh cứ yên tâm.”
Thế nhưng Kỷ Thời Đình vẫn không nhúc nhích.
Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn qua nơi phát ra tiếng ồ rồi, nhếch môi cười chế giễu.
Bị người ta bắt nạt đến mức này rồi mà người phụ nữ này vẫn cố chấp giữ lấy cái hôn ước đó sao?

Trong phòng riêng, Diệp Sanh Ca bình tĩnh nghe Trình Phương nói xong rồi nhìn Mộ Ngạn Hoài: “Anh cũng nghĩ như vậy đúng không? Anh cho rằng ngoài anh ra thì sẽ không có người đàn ông nào cần tôi sao?”
“Sanh Ca à, mẹ anh chỉ là nóng giận chốc lát thôi, em đừng để bụng.” Sắc mặt Mộ Ngạn Hoài không hề dịu đi chút nào: “Anh đương nhiên không nghĩ như vậy.”
“Vậy thì, bây giờ tôi sẽ cho anh biết câu trả lời của tôi.” Diệp Sanh Ca cũng bình tĩnh nhìn lại anh ta: “Tôi sẽ không từ bỏ vai diễn này, nếu anh không thể chấp nhận vậy thì hủy hôn đi.”
“Diệp Sanh Ca!” Mộ Hiểu Nhã bỗng đứng bật dậy: “Em điên rồi à?”
Trình Phương cũng như bị nghẹn họng, mặt mũi đỏ bừng.
“Sanh Ca.” Mộ Ngạn Hoài nhìn khuôn mặt bình tĩnh đến lạ thường của người phụ nữ trước mặt: “Anh thật sự không ngờ em lại đưa ra lựa chọn như vậy. Em nhất định phải phản bội anh đúng không?”
“Mộ Ngạn Hoài.” Diệp Sanh Ca không nhịn nổi nữa mà bật cười: “Anh mới là người phản bội hôn ước. Có hủy hôn hay không thì quyền chủ động cũng nằm trong tay anh. Điều tôi có thể nói cho anh biết đó là dù thế nào tôi cũng sẽ không từ bỏ vai diễn này.”
Cơ mặt Mộ Ngạn Hoài khẽ giật giật, rồi anh ta siết chặt nắm tay phải lúc lâu sau cuối cùng mới cười phá lên.
“Anh chỉ hy vọng em suy nghĩ lại chứ không hề ép buộc em phải lựa chọn.” Giọng anh ta rất dịu dàng: “Em có thể tiếp tục đóng phim, anh cũng sẽ không hủy hôn nữa, chờ em đóng phim xong thì chúng ta sẽ kết hôn.”
Diệp Sanh Ca kinh ngạc nhướng mày.
“Anh! Anh đang nói đùa gì vậy?”
“Ngạn Hoài, con quá nuông chiều người phụ nữ này rồi!”
Trình Phương và Mộ Hiểu Nhã đều tức giận đến mức đồng thanh hét lên.
Diệp Sanh Ca không ngờ Mộ Ngạn Hoài lại bình tĩnh hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Đúng là cho dù vì công ty hay là vì Mộ Hiểu Nhã, nếu như trở mặt với cô vào lúc này thì quả là không sáng suốt.
Nhưng Mộ Hiểu Nhã hiển nhiên không thể hiểu được hành động của Mộ Ngạn Hoài. Cô ta túm lấy cánh tay Mộ Ngạn Hoài, sốt ruột đến mức nước mắt giàn giụa: “Ngạn Hoài, anh nói lại lần nữa xem! Cô ta ức hiếp em, cũng chẳng thèm quan tâm đến anh vậy mà anh còn muốn kết hôn với cô ta sao?”
“Mẹ không cho phép!” Trình Phương tái mét mặt mày: “Ngạn Hoài à, con tuyệt đối không thể cưới người phụ nữ này!”
“Im lặng hết đi!” Mộ Ngạn Hoài lạnh lùng quát lớn: “Con đã quyết định rồi!”
“Hay là anh suy nghĩ lại đi Ngạn Hoài.” Diệp Sanh Ca đột nhiên cười nói: “Người nhà anh đều phản đối như vậy thì chúng ta với nhau cũng sẽ không có hạnh phúc đâu.”
Có lẽ nhân cơ hội này gác lại cái hôn ước ngớ ngẩn kia cũng là một lựa chọn không tồi.
“Sanh Ca à, ý em là sao?” Sắc mặt Mộ Ngạn Hoài càng khó coi hơn.
“Ý tôi là chúng ta tạm thời giữ khoảng cách một thời gian.” Diệp Sanh Ca đứng dậy khẽ mỉm cười: “Xin lỗi, tôi đi trước.”
Cô xoay người rời đi, nhưng chưa được mấy bước, đột nhiên có một lực mạnh lao tới từ phía sau…

Ads
';
Advertisement