Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Mối quan hệ bí mật giữa họ lúc này chẳng khác gì ngoại tình.
Nhưng Diệp Sanh Ca đã cảm thấy rất hài lòng, ít nhất cô biết rằng, cô không hề đơn độc.
Từ “ngoại tình” khiến mặt Lâm Nhiễm càng đỏ hơn.
“Vậy… vậy em có nên dọn đi không…”
“Không cần, em cứ yên tâm ở lại.” Diệp Sanh Ca hơi ngượng ngùng, “Anh ấy chỉ thỉnh thoảng mới qua đây thôi. Sau này nếu anh ấy đến, chị sẽ báo trước cho em biết.”
“Vâng, em hiểu rồi.” Lâm Nhiễm gật đầu, không nhịn được mà nói, “Chị Sanh Ca, anh Kỷ thật tốt, anh ấy không muốn chị buồn đâu…”
Diệp Sanh Ca sững người, rồi bất giác cười tự giễu: “Đúng vậy.”
Cuối cùng cô vẫn không thể chống lại sự cám dỗ của anh, so với anh, cô thật ích kỷ và hèn kém.
Cô chỉ mong rằng mình sẽ không phụ lòng tin của Kỷ Thời Đình.

Kỷ Thời Đình lái xe trở về biệt thự của gia đình.
Về chuyện công ty, Kỷ Thời Đình vẫn đang trong giai đoạn làm quen, tạm thời chưa thể đảm đương vai trò chính, ông nội đã phân quyền cho vài phó tổng quản lý, nhưng ông vẫn phải chịu trách nhiệm tổng thể.
Khi Kỷ Thời Đình đến nơi, ông nội đang đeo kính lão, xem xét tài liệu.
Nhìn thấy cảnh đó, Kỷ Thời Đình hiếm hoi cảm thấy một chút áy náy.
Vì vậy, anh tiến tới, cầm lấy tài liệu bắt đầu lật xem.
Ông nội tháo kính lão xuống, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng: “Xem ra cô tiểu thư Tề tối qua, khá hợp ý cháu? Thật không dễ dàng gì.”
“Cháu không qua đêm với cô ta.” Kỷ Thời Đình lật giở tài liệu, không ngẩng đầu lên mà nói.
“Không qua đêm mà giờ này cháu mới về?” Ông nội không vui, “Vậy tối qua cháu đã làm gì?”
“Gặp Diệp Sanh Ca.” Anh nói một cách thản nhiên, “Cháu đã ngủ với cô ấy.”
Ông nội đứng bật dậy, mặt tái mét, tay chỉ vào Kỷ Thời Đình, cả người run lên: “Cháu nói gì?”
“Ông nội, sao ông lại kích động thế?” Kỷ Thời Đình lười biếng cười, “Dù sao chúng cháu cũng từng là vợ chồng, cháu đâu phải chưa từng ngủ với cô ấy.”
“Đó có phải là trọng điểm không? Tại sao lại gặp cô ta?” Ông nội gần như bùng nổ giận dữ, “Ông không phải đã bảo cháu tránh xa cô ta rồi sao!”
“Khi cháu đưa tiểu thư Tề đi ăn, tình cờ gặp cô ấy trên đường.” Kỷ Thời Đình bình thản kể, “Cô ấy trông như mất hồn, cháu đoán chắc cô ấy vẫn còn lưu luyến cháu. Sau khi đưa tiểu thư Tề về nhà, cháu quay lại tìm cô ấy.”
Ông nội nhìn chằm chằm vào anh: “Cô ta để cháu vào nhà sao?”
Không ngờ, Kỷ Thời Đình lạnh lùng hừ một tiếng: “Lúc đầu cô ấy không chịu, nên cháu đã cưỡng ép cô ấy. Cô ấy thực sự là kiểu phụ nữ miệng nói không mà lòng lại muốn.”
Ông nội nghẹn lời, trừng mắt nhìn anh mà cả buổi không nói được câu nào.
“Ông yên tâm, cô ấy sẽ không kiện cháu ra tòa đâu.” Kỷ Thời Đình nhướn mày, “Nhưng cháu thật không ngờ trước đây mình lại thích kiểu phụ nữ nhõng nhẽo này. Thấy cháu hẹn hò với người phụ nữ khác, cô ấy làm như trời sập. Cháu mềm lòng quay lại tìm cô ấy, cô ấy lại tỏ ra cương quyết, cháu bực mình quá nên cưỡng ép cô ấy.”
“Cháu… đúng là khốn nạn!” Ông nội đặt tay lên ngực, cảm thấy mình sớm muộn cũng bị thằng cháu này làm cho tức chết.
Trước khi mất trí nhớ, thằng nhóc này chẳng hề quan tâm đến phụ nữ chút nào, sau khi mất trí nhớ, đến cả việc cưỡng ép cũng dám làm.
“Dù sao cô ấy cũng đã từng bị cháu ngủ với.” Người đàn ông khẽ chép miệng, “Cháu chỉ tò mò thôi, ngủ lại rồi thấy cũng chẳng có gì đặc biệt.”

Ads
';
Advertisement