“Chỉ là, đôi khi ông nội sắp xếp cho anh đi xem mắt, anh không thể từ chối.” Anh vừa nói, vừa nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, “Em có gì muốn dặn dò anh không?”
Diệp Sanh Ca khẽ lắc đầu: “Không có… Dù sao thì họ cũng không đẹp bằng em.”
Người đàn ông khẽ cười: “Tốt lắm, sự tự tin này đáng được khen thưởng.”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn anh, giọng đầy bướng bỉnh, “Chẳng lẽ trong mắt anh, em không phải là người phụ nữ đẹp nhất thế gian à!”
Người đàn ông dùng ngón tay dài nâng cằm cô lên, nghiêm túc ngắm nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng mỉm cười khẽ gật đầu: “Đúng vậy, em là người phụ nữ đẹp nhất thế gian.”
Diệp Sanh Ca đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng lên, liền vùi mặt vào cổ anh.
“Kỷ Thời Đình.” Cô khẽ gọi.
Người đàn ông siết chặt cô hơn, khẽ “Ừ” một tiếng.
“Anh thực sự không sợ sao?” Cô khẽ nói, “Và… anh rõ ràng đã hứa hôm đó, rằng chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.”
Cô có thể cảm nhận được, lúc đó, anh thực sự đã quyết định như vậy.
“Tống Như Hứa nói với anh, anh sẽ ảnh hưởng lớn đến cảm xúc của em.” Anh nắm lấy tay cô, đặt lên ngực mình, “Có thể anh sẽ làm em tốt lên, cũng có thể sẽ làm em tệ đi — nếu anh ở lại bên em.”
Diệp Sanh Ca sững sờ, không khỏi nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẳm của anh, chờ đợi lời nói tiếp theo.
“Thái độ của em kiên quyết như vậy, ban đầu anh cũng nghĩ, hay là chúng ta tạm thời chia tay một thời gian, xem kết quả điều trị của em như thế nào rồi tính tiếp.” Kỷ Thời Đình nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng trầm xuống, “Nhưng anh nhận ra, ngay cả khi không có anh, cuộc sống của em cũng chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu.”
“Ai nói vậy… Em…”
“Em suốt ngày vùi đầu vào công việc, ăn ngủ như cái máy, cuộc sống như vậy không thể gọi là tốt được.” Người đàn ông nói, giọng trầm xuống, “Nếu không có anh, em thực sự có thể sống tốt, anh cũng chấp nhận. Nhưng sự thật chứng minh, em không thể sống thiếu anh.”
Diệp Sanh Ca cắn chặt môi, có chút không phục, nhưng không thể phản bác lại.
Đúng vậy, những ngày xa anh, cô ép mình vào công việc, nhưng cô chẳng thấy vui chút nào, như thể một phần cuộc sống đã bị cưỡng ép rút ra, linh hồn không còn nguyên vẹn.
Cô không thể tiếp tục tự lừa dối mình, nhưng điều đó không phải là lý do để cô giữ anh lại bên mình. Anh thương cô, nên sẵn sàng mạo hiểm, nhưng cũng chính vì cô yêu anh, sao cô có thể để anh mạo hiểm được chứ.
Nghĩ đến đây, lông mi cô khẽ rung lên, sự giằng xé trong lòng như muốn làm cô phát điên.
Nếu anh thực sự mất trí nhớ thì tốt biết bao… cô lại một lần nữa nghĩ. Như vậy, cô sẽ không phải đấu tranh, giằng xé, không ích kỷ chìm đắm trong sự dịu dàng anh dành cho.
Kỷ Thời Đình nhìn thấy lông mi cô không ngừng run rẩy, dường như đoán được cô đang nghĩ gì.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, rồi đặt một nụ hôn nóng bỏng lên khóe môi cô: “Diệp Sanh Ca, em thật sự nhẫn tâm bỏ rơi anh sao?”
Cô mặt tái nhợt, nhìn anh kinh ngạc, dường như không ngờ anh lại dùng từ “bỏ rơi.”
“Em… không phải…”
“Đồ phụ nữ vô tâm.” Anh đột nhiên cười lạnh, “Có phải vì vết bớt của em đã biến mất, nên anh không còn giá trị lợi dụng với em nữa không? Vừa mới tỉnh lại, em đã dám đưa thỏa thuận ly hôn đã ký sẵn cho anh… Lúc đó, anh thực sự muốn bẻ gãy chân em!”
Diệp Sanh Ca mắt đỏ hoe. Ngay cả vết bớt anh cũng nhớ… Quả nhiên, anh không hề mất trí nhớ.
“Kỷ Thời Đình, anh biết rõ không phải như vậy mà…” Giọng cô khẽ nghẹn lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất