Diệp Sanh Ca mím chặt môi, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Cô biết anh đang ép cô, nhưng cô làm sao dám mạo hiểm, làm sao dám…
Ánh mắt cô run rẩy, lướt qua gương mặt tuấn tú lạnh lùng của anh, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng đang mím chặt kia. Cô hít sâu một hơi, run rẩy nói: “Em… em…”
Nhìn thấy dáng vẻ do dự của cô, Kỷ Thời Đình nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia châm chọc: “Em cái gì? Không phải em muốn anh đừng đi tìm cô ấy sao? Vậy em nói xem, em muốn anh làm gì?”
Diệp Sanh Ca cắn chặt môi, trong lòng đấu tranh kịch liệt. Giây phút này, cô hận chính sự yếu đuối của bản thân, hận bản thân không đủ dũng cảm.
“Anh… Anh đừng đi.” Cuối cùng, cô thốt ra bốn chữ này, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Kỷ Thời Đình nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô: “Em nói cái gì? Anh không nghe rõ.”
Diệp Sanh Ca nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt đến mức móng tay gần như đâm vào da thịt. Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, kiên định lặp lại một lần nữa: “Em nói… Đêm nay… Anh đừng đi…”
Lần này, giọng nói của cô tuy rằng vẫn còn run rẩy, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất