Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca khẽ lắc đầu: “Không, chỉ cần anh thích là được rồi.”
“Thật sao?” Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, “Sao đột nhiên lại đổi ý rồi?”
“Trước đây em đưa ra yêu cầu như vậy với anh, là em không biết điều.” Lông mi Diệp Sanh Ca khẽ run, “Bây giờ em đã tỉnh ngộ rồi.”
Đúng vậy, cô đã tỉnh ngộ rồi.
Với tính cách của Kỷ Thời Đình, nếu anh ấy không buông bỏ được cô chắc chắn sẽ tìm cơ hội gặp cô. Anh ấy không thể vừa giữ một vị trí cho cô, vừa không thèm để ý đến cô.
Vì vậy, cô không còn lựa chọn nào khác.
“Thật là một người vợ cũ hiểu chuyện.” Người đàn ông cười khẩy, giọng nói lạnh lùng, “Nhưng mà chuyện này, em không cần phải bận tâm đâu.”
Nói xong, anh cuối cùng cũng buông cô ra.
Diệp Sanh Ca cố gắng kìm nén nỗi thất vọng trong lòng, di chuyển sang một bên.
Bên tai vang lên tiếng người đàn ông mở cửa xe, sau đó, hơi thở của anh ta dần xa.
Diệp Sanh Ca cảm thấy như trái tim mình cũng trống rỗng trong nháy mắt.

Thực ra, từ lúc hai người bắt đầu nói chuyện, Tôn Diệp và Lâm Nhiễm đã tự giác xuống xe nhường không gian riêng cho họ. Sau khi Kỷ Thời Đình xuống xe, nhìn thấy hai người đang đứng cạnh bồn hoa, Tôn Diệp đang cười tủm tỉm nói gì đó với Lâm Nhiễm. Lâm Nhiễm bị anh ta chọc cười ngây ngô, mở to mắt đầy ngưỡng mộ.
Ánh mắt Kỷ Thời Đình hơi trầm xuống, lên tiếng gọi: “Tôn Diệp.”
“Dạ!” Tôn Diệp giật mình, vội vàng chạy đến trước mặt anh, “Tổng giám đốc.”
“Đi thôi.” Kỷ Thời Đình nói xong, sải bước chân dài, đi về phía chiếc Maybach bên kia.
Tôn Diệp chỉ đành vội vàng vẫy tay chào Lâm Nhiễm, xoay người đuổi theo Kỷ Thời Đình.
Sau khi ngồi vào trong xe, Kỷ Thời Đình đột nhiên thản nhiên lên tiếng: “Vừa rồi cậu nói gì với Lâm Nhiễm vậy?”
“Hả?” Tôn Diệp vừa lái xe, vừa bình tĩnh giải thích, “Tôi kể cho cô ấy nghe một số chuyện thú vị. Cô bé kiến thức còn ít mà, ha ha.”
“Cô bé kiến thức còn ít nên rất dễ lừa gạt phải không?” Giọng Kỷ Thời Đình lạnh lùng.
Tôn Diệp giật mình, không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng xin lỗi: “Tổng giám đốc, tôi sai rồi.”
Người đàn ông thản nhiên “ừ” một tiếng.
Trong lòng Tôn Diệp tràn đầy nước mắt.
Boss nhà mình đang thất tình, nhìn anh ta tán gái là không vui đây mà, thật là bá đạo… Khoan đã, anh ta cũng đâu có ý định tán tỉnh con bé Lâm Nhiễm kia, anh ta chỉ là tùy tiện nói chuyện phiếm với vài câu thôi mà!

Bên kia, Lâm Nhiễm cũng đã trở lại ghế lái.
“Chị Sanh Ca, chị và anh Kỷ nói chuyện thế nào rồi?” Hai mắt Lâm Nhiễm sáng rực, “Hai người có phải là sắp tái hợp rồi không?”
“Không phải, chị đã nói rõ ràng với anh ấy rồi, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta sẽ không gặp lại anh ấy nữa.”
Vừa dứt lời, chiếc Maybach màu đen đã lướt qua. Diệp Sanh Ca nhìn theo, cố gắng kìm nén bản thân, thu hồi tầm mắt.
Lâm Nhiễm thở dài: “Rõ ràng là anh Kỷ rất không nỡ xa chị…”
Diệp Sanh Ca mím môi: “Đúng rồi, sau này nếu Tôn Diệp tìm em, đừng để ý đến cậu ấy.”
“Hả…” Lâm Nhiễm chớp chớp mắt, “Anh ấy nói lần sau đi công tác về sẽ mua quà cho em, em có thể nhận không?”
Diệp Sanh Ca ngẩn người, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt ngây thơ của cô bé.
“Nếu là quà tặng cho em, đương nhiên có thể nhận.” Diệp Sanh Ca nói xong, không nhịn được hỏi, “Sao tự nhiên cậu ấy lại muốn tặng quà cho em?”
“Anh ấy nói, nếu lần sau gặp lại em có thể nhận ra anh ấy sẽ tặng quà cho em.” Lâm Nhiễm có chút ngại ngùng, “Cho nên vừa rồi em đã cố gắng ghi nhớ dáng vẻ của anh ấy.”
Diệp Sanh Ca ngẩn người, đột nhiên bật cười, nỗi buồn trong lòng cũng theo đó vơi đi phần nào.

Ads
';
Advertisement