Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Nghe có vẻ rất hợp lý.
Diệp Sanh Ca ngẩn người gật đầu: “Vậy… anh mau đi đi, bác sĩ Tống đang đợi anh.”
Người đàn ông khẽ cười một tiếng: “Được. Vậy… tạm biệt.”
Nói xong, anh không hề dừng lại thêm nữa, xoay người đi về phía văn phòng của Tống Như Hứa.
Diệp Sanh Ca nhìn bóng lưng người đàn ông, đáy lòng bỗng dâng lên cảm giác mất mát mãnh liệt, cảm giác mất mát này gần như khiến cô rơi lệ.
Đây chính là quan hệ hiện tại của bọn họ, người xa lạ quen thuộc nhất. Cho dù bọn họ gặp nhau, cũng chỉ là hỏi han nhau một câu, sau đó mỗi người đi về một hướng.
Cô sớm nên nghĩ đến, nhưng khi sự thật bày ra trước mắt, cô mới phát hiện ra cảnh tượng này tàn khốc hơn tưởng tượng của cô.
Diệp Sanh Ca liều mạng chớp mắt, ép nước mắt trở về, sau đó xoay người sải bước đi ra ngoài.

Bên ngoài biệt thự, Lâm Nhiễm ngồi trong xe, đang say sưa lướt Weibo xem tin tức giải trí.
Đột nhiên, cửa sổ xe của cô bị người ta gõ.
Lâm Nhiễm quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Cô hạ cửa sổ xe xuống, vẻ mặt nghi ngờ nhìn đối phương: “Có chuyện gì vậy?”
“Là Lâm Nhiễm phải không?” Người đàn ông cười nói, “Muốn nhờ cô một việc. Xe của tôi bị hỏng, không thể bật điều hòa, tôi có thể lên xe cô ngồi một lát được không?”
“Anh là ai?” Ánh mắt Lâm Nhiễm tràn đầy cảnh giác, “Sao anh biết tên tôi?”
Người đàn ông trông như muốn ói máu.
“Cô không nhớ tôi sao? Lần trước tôi còn lái xe đưa cô về nhà mà! Tôi là trợ lý của anh Kỷ!” Tôn Diệp bị chọc tức muốn chết, “Lúc đó cô còn một tiếng anh Tôn hai tiếng anh Tôn mà gọi tôi!”
“Trợ lý của anh Kỷ?” Lâm Nhiễm vẫn mang vẻ mặt mơ hồ, “Là anh sao? Sao tôi không có chút ấn tượng nào với anh vậy?”
“Đương nhiên là tôi!” Tôn Diệp nổi giận, “Hôm đó cô còn ăn đồ ăn vặt trên xe của tôi nữa!”
Nghe vậy, Lâm Nhiễm rốt cuộc có chút ngại ngùng: “Xin lỗi nha, tôi hơi bị mù mặt, người đẹp xuất sắc, với cả người xấu đặc biệt, tôi đều có thể nhớ được.”
Tôn Diệp lại âm thầm phun ra một ngụm máu.
Ý của cô nhóc này là, anh ta trông rất bình thường? Rất dễ bị lãng quên?
“Anh nói xe anh bị hỏng phải không?” Lâm Nhiễm gãi gãi đầu, “Vậy anh lên xe ngồi một lát đi? Dù sao chị Sanh Ca cũng chưa ra.”
Tôn Diệp nặn ra một nụ cười: “Ừm, vậy làm phiền cô rồi, tôi đã gọi điện thoại cho công ty kéo xe, lát nữa họ sẽ đến.”
Nói xong, anh ta đi vòng qua ghế phụ, kéo cửa xe ngồi lên.
Lâm Nhiễm muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?” Tôn Diệp giả vờ như không biết hỏi.
“Ờ… Không có gì, anh cứ ngồi đây đi.” Lâm Nhiễm nói.
Cô vốn muốn nói ghế phụ là chỗ của chị Sanh Ca, người đàn ông này ngồi không thích hợp, nhưng anh ta đã ngồi lên rồi, cô đành phải nuốt lời nói xuống.
Lâm Nhiễm lại lấy điện thoại di động ra, tiếp tục lướt tin tức giải trí, thỉnh thoảng lại cười khúc khích.
Tôn Diệp vốn muốn tìm cô nói chuyện, nhưng thấy cô nhóc này đắm chìm trong điện thoại, đành phải ngồi im.
Buồn chán quá, anh nhịn không được soi gương chiếu hậu một cái. Nói ra thì, anh đương nhiên không tính là soái ca gì, càng không thể so sánh với cực phẩm như sếp nhà mình… Nhưng, ít ra anh cũng có chút đẹp trai chứ nhỉ? Không đến nỗi quá tầm thường chứ!
Anh ta đang soi gương hăng say, cửa xe bỗng nhiên bị người ta kéo ra.
Tôn Diệp ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt kinh ngạc của Diệp Sanh Ca.
“Trợ lý Tôn, sao anh lại ở đây?” Diệp Sanh Ca trợn tròn mắt.
“Tôi đi cùng tổng giám đốc.” Tôn Diệp bình tĩnh nói, “Kết quả xe bị hỏng. Vừa hay nhìn thấy Lâm Nhiễm, nên tôi qua đây xin ngồi nhờ một lát.”

Ads
';
Advertisement