Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Kỷ Thời Đình, em nghĩ rằng chúng ta tốt nhất không nên liên lạc nữa.” Cô hạ quyết tâm nói, “Cũng xin anh đừng gọi điện cho em nữa.”
Kỷ Thời Đình nhìn cô, khuôn mặt đẹp trai của anh không có chút biểu cảm nào.
“Anh biết dưỡng thương sẽ rất nhàm chán, nhưng mà, em rất bận.” Diệp Sanh Ca hai tay đan chặt vào nhau, “Dù sao đi nữa, chúng ta không nên tiếp tục liên lạc.”
“Không nên liên lạc, nhưng lại có thể hôn nhau?” Người đàn ông nói nhẹ nhàng, giọng điệu châm chọc, “Diệp Sanh Ca, em dám nói là em vừa nãy không đang cố ý quyến rũ anh?”
Mặt cô lập tức đỏ bừng.
“Mặc kệ anh nghĩ thế nào.” Cô cắn chặt môi, “Nhưng… em sẽ không nhận cuộc gọi của anh nữa. Anh… dưỡng thương cho tốt.”
Nói xong, cô không dám đối diện với anh, đứng dậy, quay lưng chạy nhanh ra ngoài.
“Diệp Sanh Ca.” Người đàn ông bỗng thấp giọng gọi tên cô, “Nếu đây là quyết định của em, vậy thì anh tôn trọng em. Nhưng với tư cách là chồng cũ, anh cũng nên thể hiện sự quan tâm của mình.”
Diệp Sanh Ca không nhịn được dừng bước.
“Chăm sóc bản thân thật tốt.” Giọng anh trầm thấp và chậm rãi, “Người biết đau lòng tự trách mình, không chỉ có mình em.”
“Anh… anh đau lòng thì cũng thôi, nhưng tại sao lại tự trách?” Cô theo bản năng quay đầu nhìn anh.
Anh đột nhiên nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý: “Bây giờ anh nằm trên giường bệnh, không thể làm em thỏa mãn, tất nhiên là anh tự trách.”
Diệp Sanh Ca mấp máy môi.
Anh đang đùa cợt, nhưng… khi anh nói anh tự trách, đó không phải là trò đùa. Cô cảm nhận được điều đó.
Tại sao lại tự trách… Vì anh buộc phải ký vào đơn ly hôn, vì anh chỉ có thể để cô rời đi sao?
“Kỷ Thời Đình…” Cô khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói, “Em sẽ chăm sóc bản thân, anh yên tâm.”
“Tốt lắm.” Anh nói rồi lại cười, giọng điệu đầy ẩn ý, “Chúng ta ly hôn mà vẫn quan tâm lẫn nhau, thật hiếm có.”
“Đúng vậy.” Diệp Sanh Ca lẩm bẩm nói, “Vậy thì, tạm biệt.”
Nói xong, cô bước ra ngoài, đóng cửa lại thật chặt.
Nước mắt cuối cùng cũng tràn ra.
Cô đột nhiên cảm thấy, anh có mất trí nhớ hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Anh vẫn là Kỷ Thời Đình, chưa bao giờ thay đổi.

Nhìn bóng lưng người phụ nữ quay đi, đôi mắt Kỷ Thời Đình sâu thẳm đến đáng sợ.
Anh trầm ngâm một lúc, nhấc điện thoại lên, gọi cho Cố Dĩ Mặc.
“Bác sĩ tâm lý mà cậu nói, khi nào mới tới được?” Kỷ Thời Đình hỏi.
“Người ta đang ở bên kia đại dương, hôm nay tôi mới liên lạc xong, dù người ta có lên đường ngay lập tức thì cũng phải đến ngày mai mới tới được.” Cố Dĩ Mặc nói, “Cậu sốt ruột quá rồi đấy!”
Kỷ Thời Đình đưa tay xoa nhẹ ấn đường, không nói gì.
“Nhưng mà tôi vừa nghe tin cậu bị mất trí nhớ.” Cố Dĩ Mặc cười khẩy, “Cậu mất trí nhớ mà vẫn biết tôi làm gì, còn biết bảo tôi tìm bác sĩ tâm lý cho chị dâu?”
“Thân phận của cậu rất bí ẩn sao? Tôi không tra ra được chắc?” Kỷ Thời Đình hơi nhướng mày, “Còn về bác sĩ tâm lý… tôi không thể tự tìm cho mình à?”
“Cậu tìm bác sĩ tâm lý làm gì?” Cố Dĩ Mặc cười lạnh, “Tin cậu thà tin ma quỷ còn hơn! Tôi thật đau lòng cho ông cụ và chị dâu, bị cậu xoay như chong chóng.”
“Tôi mất trí nhớ, có khi đây là vấn đề tâm lý cũng nên.” Giọng anh bình thản, “Cậu sắp xếp nhanh lên. Bác sĩ càng đến sớm, cậu càng được thêm kinh phí.”
“Chết tiệt! Mất trí nhớ rồi mà vẫn cái kiểu đấy, lúc nào cũng biết dùng kinh phí để uy hiếp tôi, cứ làm như tôi không tìm được người tài trợ khác vậy!” Cố Dĩ Mặc tức tối.
Kỷ Thời Đình thẳng thừng ngắt cuộc gọi.

Ads
';
Advertisement