Dạ sắc đã về khuya.
Bên trong chung cư Minh, sau khi Thượng Thiên Ý và Lâm Nhiễm thu dọn phòng riêng của mình xong xuôi, cả ba người mới bắt đầu ăn tối.
Toàn bộ dao kéo trong bếp đều đã bị vứt bỏ, họ không thể nấu nướng, bữa tối chỉ có thể giải quyết bằng cách gọi đồ ăn bên ngoài.
Diệp Sanh Ca hoàn toàn không có khẩu vị, chẳng bao lâu cô đã đặt đũa xuống, một mình đi ra ban công. Thượng Thiên Ý và Lâm Nhiễm nhìn nhau, cuối cùng vẫn không đi theo.
Trận tuyết lớn mấy ngày trước đã tan gần hết, nhưng trong khu chung cư vẫn có thể nhìn thấy tuyết đọng, tiếng trẻ con nô đùa vui vẻ vọng lại.
Diệp Sanh Ca bỗng nhiên có chút thất thần.
Lúc trước cô kiên quyết muốn xóa bỏ vết bớt, chính là vì muốn sinh con cho Kỷ Thời Đình, để hôn nhân của họ thêm bền vững.
Ai ngờ được, sau khi xóa bỏ vết bớt, ngược lại gần như đẩy mối quan hệ của họ vào ngõ cụt.
Nghĩ lại, thật sự rất trớ trêu.
Cô nhìn ánh đèn rực rực của muốn nhà phía xa, bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ cuộc sống của cô ở biệt thự Thiên Phàm mới là một giấc mộng, giấc mộng ấy rực rỡ mà ấm áp, có hơi nước của hồ nước và ánh đèn cam vàng trong vườn hoa, còn có nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông. Bây giờ mộng đã tỉnh, cô rốt cuộc cũng trở về thế giới thực tại.
Cô vẫn là sếp, là Diệp tổng, là chị Sanh Ca trong miệng nhân viên, còn thêm một thân phận diễn viên, duy chỉ không còn là Diệp Sanh Ca của Kỷ Thời Đình nữa.
Lỗ hổng trong lòng như muốn nuốt chửng cô.
Nhưng không được, cô không thể yếu đuối, không thể đau buồn, cô càng yếu đuối đau buồn, nhân cách kia sẽ càng thêm mạnh mẽ.
Hai tay cô bám chặt lấy lan can, như đang giằng co với chính mình, bỗng nhiên, chiếc điện thoại trong túi áo khoác bắt đầu rung lên.
Cô lập tức hoàn hồn.
Hiện tại cô, nên đặt trọng tâm vào công việc.
Cô lấy điện thoại ra, ấn nút nghe đặt bên tai, thấp giọng “A lô” một tiếng: “Xin chào, tôi là Diệp Sanh Ca, nếu liên hệ công việc xin vui lòng gọi cho người đại diện của tôi, Thượng Thiên Ý.”
Đây là câu nói quen thuộc của cô. Cô không nhìn xem ai gọi đến, theo bản năng cho rằng là liên lạc công việc.
Người bên kia đầu dây im lặng một lúc, cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ.
“Xin hỏi anh là ai?” Diệp Sanh Ca hỏi lại.
“Diệp tiểu thư.” Đối phương rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “Thì ra em đã xóa số của anh khỏi danh bạ rồi.”
Diệp Sanh Ca trong nháy mắt nín thở, điện thoại suýt chút nữa rơi khỏi lòng bàn tay.
Cô như không dám tin vào tai mình, theo bản năng đưa điện thoại lên trước mặt nhìn một cái.
Là Kỷ Thời Đình thật.
Tim cô đập thình thịch, lại đưa điện thoại lên tai, dái tai không hiểu sao bắt đầu nóng rực.
“Anh…” Cô cắn cắn môi, liều mạng kiềm chế cảm xúc cuộn trào trong lòng, “Anh có chuyện gì sao?”
“Em lại xóa số của anh rồi.” Giọng nói người đàn ông vô cùng trầm thấp, “Người vợ cũ dứt khoát rõ ràng như vậy, thật khiến anh vui mừng.”
Diệp Sanh Ca mím chặt môi, không giải thích rằng vừa rồi cô chỉ là không nhìn xem ai gọi đến.
“Chúng ta đã ly hôn rồi, đối với em mà nói, anh đã là quá khứ rồi.” Cô nghe thấy giọng mình nói như vậy, “Không xóa để dành ăn Tết sao?”
Kỷ Thời Đình khựng lại, sau đó bật cười: “Rất tốt, suýt chút nữa anh tưởng em vẫn còn lưu luyến anh.”
“… Anh nghĩ nhiều rồi.” Diệp Sanh Ca cứng nhắc đáp, “Anh tìm em có chuyện gì?”
Người đàn ông nghe giọng điệu miễn cưỡng của cô, lại cười một tiếng.
“Có một vấn đề, anh đột nhiên rất tò mò.” Giọng nói người đàn ông trầm thấp đầy từ tính, ngữ khí nghiêm túc, “Bầu ngực em, có phải anh có thể nắm trọn trong tay không?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất