Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Lời nói của Tạ Tư Ỷ đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng.
“Cô là thứ gì chứ?” Diệp Sanh Ca khẽ lên tiếng, giọng nói mang theo một sự khinh thường và thương hại kỳ lạ, “Bác gái là mẹ ruột của Thời Đình, dù tình cảm mẹ con giữa bà ấy và Thời Đình ra sao, thì bà ấy cũng đã sinh ra và nuôi dưỡng Thời Đình, vì vậy cái tát của bà ấy, dù thế nào tôi cũng không tránh. Còn cô thì tính là gì?”
Mặt Tạ Tư Ỷ tái xanh vì bị cô châm chọc, toàn thân run rẩy.
“Tôi là chị của Thời Đình, cô nói xem tôi có tư cách hay không?” Cô ta cười lạnh lùng.
“Chị gái.” Diệp Sanh Ca khẽ nhả ra hai chữ này, ý thương hại càng thêm rõ rệt, “Cô với Thời Đình chẳng có quan hệ gì, cũng dám mặt dày mày dạn tự nhận mình là chị gái. À, tôi hiểu rồi, thật ra mục đích của cô không phải làm chị gái của anh ấy, mà là muốn làm người phụ nữ của anh ấy. Đáng tiếc, trong mắt Thời Đình từ trước đến nay chưa bao giờ có cô. Anh ấy không chỉ không thích cô, mà từ tận đáy lòng anh ấy còn ghét cô, chỉ mong cô mãi mãi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy.”
“Cô im miệng!” Tạ Tư Ỷ như bị đâm trúng vào bí mật sâu kín nhất trong lòng, ánh mắt càng thêm căm hận, biểu hiện lộ rõ sự điên cuồng, “Cô đã làm Thời Đình bị thương, cô nghĩ rằng ông Kỷ sẽ bỏ qua cho cô sao?”
Hàng mi Diệp Sanh Ca khẽ run lên, trên khuôn mặt lộ ra vẻ yếu đuối và đau thương gần như tuyệt vọng.
Nhưng rất nhanh, cô liền bật cười.
“Thì sao chứ.” Đôi môi đỏ của cô cong lên một đường cong quyến rũ yêu kiều, “Thời Đình sẽ không nỡ chia tay với tôi, cô biết tại sao không?”
Tạ Tư Ỷ dường như đã có dự cảm, đồng tử co lại đầy dữ dội.
“Bởi vì anh ấy yêu tôi.” Diệp Sanh Ca thốt ra câu này, nụ cười càng thêm rực rỡ, nhưng cô vừa cười, nước mắt lại không ngừng rơi xuống, “Từ trước đến nay không có ai khác, chỉ có tôi. Vì vậy anh ấy mới muốn kết hôn với tôi, vì vậy anh ấy mới chiều chuộng tôi, vì vậy anh ấy rất bá đạo, tôi chỉ cần nói thêm vài câu với người đàn ông khác anh ấy cũng sẽ ghen, vì vậy khi tôi không chịu tin tưởng anh ấy, anh ấy mới tức giận như vậy, vì thế mà…”
Diệp Sanh Ca nghẹn ngào một chút, mới tiếp tục nói: “Vì vậy, anh ấy sẽ không nỡ bỏ lại tôi một mình.”
Cô luôn dùng sự chiếm hữu để giải thích mọi hành động của anh, nhưng nếu anh không để tâm đến cô, thì làm sao có sự chiếm hữu mạnh mẽ đến thế?
Anh bá đạo, vô lý, thậm chí không từ thủ đoạn nào để khiến cô yêu anh, bởi vì từ rất lâu trước đây, anh đã đặt cô trong tim mình.
Đáng tiếc là, đến hôm nay cô mới nhận ra điều đó, rõ ràng anh vì quá khứ của cô mà lo lắng, vậy mà cô lại nghĩ anh đã mất hứng thú với cô.
Nghĩ đến đây, tim Diệp Sanh Ca đau như dao cắt.
Tạ Tư Ỷ đã ghen đến mức các đường nét trên khuôn mặt cũng méo mó.
“Cô, cô là đồ ti tiện, cô…”
“Cô Tạ.” Diệp Sanh Ca bình thản ngắt lời cô ta, khóe mắt vẫn không ngừng rơi lệ, “Dù tôi và Thời Đình tương lai có ra sao, nhưng có một điều chắc chắn, cho dù cô có mưu kế gì đi chăng nữa, Thời Đình cũng sẽ không bao giờ có chút khả năng nào với cô, cô hãy từ bỏ đi.”
Nói xong câu này, Diệp Sanh Ca mạnh mẽ đẩy cô ta ra.
Tạ Tư Ỷ đi giày cao gót, bị cô đẩy lùi lại mấy bước, ngã ngồi xuống ghế.
Cô ta tóc tai bù xù, mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên sự căm hận như chứa đầy độc tố.
Chú Tần tình cờ bước ra, khiến Tạ Tư Ỷ không thể phát tác.
Chú Tần bước đến bên cạnh Diệp Sanh Ca, nhẹ nhàng nói: “Thiếu phu nhân, chủ tịch mời cô vào trong.”
Trái tim Diệp Sanh Ca ngay lập tức thắt lại, cảm giác nghẹt thở.

Ads
';
Advertisement