Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca cố nén cơn đau, cau mày, lại hạ người xuống để anh tiến vào sâu hơn.
Kỷ Thời Đình nghiến chặt răng, lý trí mách bảo anh nên đẩy cô ra, nhưng cơ thể lại bị dục vọng khống chế, không thể nào buông bỏ được.
“Thời Đình, anh biết không… Ban đầu em tiếp cận anh chỉ vì muốn xóa bỏ vết bớt trên mặt này.” Đôi mắt cô đẫm lệ, giọng nói vì đau mà ngắt quãng, “Nhưng bây giờ, em muốn xóa vết bớt này là vì anh.”
Kỷ Thời Đình mím chặt môi, yết hầu liên tục chuyển động, anh không nói gì, cũng không động đậy.
“Những gì đã xảy ra, sớm muộn gì em cũng phải đối mặt.” Cô lẩm bẩm, “Không có quá khứ, em sẽ không có tương lai. Dù những chuyện đó có vẻ như đã bị giấu đi rất sâu, nhưng ai biết được liệu một ngày nào đó nó có đột nhiên trỗi dậy, đánh gục em không… Em thà nắm quyền chủ động, dù quá trình có đau đớn. Chỉ khi giải quyết được nguy cơ này, em mới có thể bên anh một cách trọn vẹn.”
“Diệp Sanh Ca.” Anh khàn giọng gọi tên cô, “Nếu em đã kiên quyết như vậy… nếu anh nói với em rằng, em đã từng giết người thì sao?”
“Gì cơ?” Diệp Sanh Ca quá sốc, cơ thể đang ngồi trên người anh lập tức thả lỏng.
Kỷ Thời Đình rên lên một tiếng, lùi ra khỏi cô, dù bản năng khiến anh cảm thấy không nỡ rời xa.
Anh đưa tay kéo cô vào lòng, khẽ nhíu mày: “Em từng bị bọn buôn người bắt cóc. Khi cha mẹ em tìm thấy em, em đang cầm dao, chính tay em đã giết chết kẻ buôn người đó.”
Diệp Sanh Ca mở to miệng, rất lâu không nói nên lời.
“Tất nhiên, kẻ buôn người đó đáng chết.” Người đàn ông khẽ nói, hôn lên khóe môi cô, “Em hoàn toàn không cần tự trách mình vì chuyện này. Nhưng anh cũng không muốn em nhớ lại cảnh tượng đó.”
Anh gần như có thể tưởng tượng được cô bé ngây thơ, yếu đuối đã phải trải qua nỗi sợ hãi đến mức nào mới có thể bùng nổ như vậy.
Khuôn mặt Diệp Sanh Ca tái nhợt, dựa vào lòng anh, như đang cố gắng tiêu hóa thông tin này, rất lâu không nói một lời.
Thấy vậy, trong mắt người đàn ông thoáng qua vẻ hối hận.
Vừa rồi vì quá giận dữ, anh không kìm được mà nói ra. Nhưng chuyện như thế này, dù chỉ nghe kể từ miệng người khác cũng đã đủ khó chấp nhận.
Huống hồ là phải nhớ lại những hình ảnh đó?
“Từ bây giờ, em có thể quên chuyện này đi được không, hửm?” Người đàn ông an ủi, hôn nhẹ lên cô.
“Em… hóa ra lúc đó em cũng giỏi quá nhỉ.” Cô miễn cưỡng mỉm cười, nhưng khuôn mặt vẫn tái nhợt.
“Đúng vậy.” Kỷ Thời Đình khẽ nói, như không nhận ra sự yếu ớt của cô, “Nếu em không giỏi như vậy, có lẽ cả đời em đã bị giam cầm ở một ngọn núi nào đó rồi.”
Diệp Sanh Ca khẽ gật đầu, nép mình vào lòng anh, đôi mắt vẫn mở to.
Yết hầu Kỷ Thời Đình chuyển động, anh trầm giọng nói: “Ngủ đi.”
Cô chớp mắt, im lặng một lúc, rồi đột nhiên nhìn anh: “Chúng ta còn chưa xong mà.”
Đồng tử của Kỷ Thời Đình co lại.
“Em vẫn chưa từ bỏ.” Cô cắn chặt môi, trong mắt ánh lên một sự kiên định mềm yếu, “Thời Đình, em không sợ, cũng sẽ không hối hận.”
Bàn tay người đàn ông đặt trên eo cô đột ngột siết chặt.
“Nghe có vẻ như em không bị tổn thương gì nhiều, vậy tại sao em phải sợ chứ?” Cô khẽ cười, “Em rõ ràng đã đánh bại kẻ xấu mà.”
Đôi môi mỏng của Kỷ Thời Đình hơi động đậy, như muốn nói gì đó, nhưng lại kìm lại.
“Kỷ Thời Đình, anh biết không, lớn lên đến giờ, em luôn cảm thấy rất cô đơn.” Lông mi cô khẽ rung, “Cho đến khi em gặp anh và yêu anh.”

Ads
';
Advertisement