Khi xe đến biệt thự Thiên Phàm, áo len của Diệp Sanh Ca đã bị Kỷ Thời Đình kéo xuống gần hết, trên vai và ngực đầy những dấu hôn mới.
Nhưng Kỷ Thời Đình cũng chẳng khá hơn, áo khoác của anh từ lâu đã bị kéo xuống ném trên sàn xe, cổ áo sơ mi thì xộc xệch, cúc áo không phải được mở ra mà là bị bật tung, trên xương quai xanh và cằm đầy dấu răng của cô.
Anh thở dốc, nhìn người phụ nữ đang rối loạn vì ham muốn trước mặt, gần như muốn chiếm lấy cô ngay tại đây.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn kiềm chế lại, đưa tay kéo áo len của cô lên, sau đó nhặt áo khoác của mình lên khoác cho cô, đến mức chiếc điện thoại rơi xuống sàn xe cũng không hề phát hiện.
Tôn Diệp xuống xe trước, vừa mở cửa xe vừa bung ô ra.
Kỷ Thời Đình bế người phụ nữ trong lòng xuống xe, sải bước dài đi vào bên trong biệt thự. Có lẽ do mệt mỏi vì giằng co, Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, nhưng gương mặt vẫn đỏ bừng, hơi thở vẫn gấp gáp.
dì Tú tiến lại gần, nhìn thấy Diệp Sanh Ca trong vòng tay của Kỷ Thời Đình, không khỏi ngạc nhiên: “Thiếu phu nhân bị bệnh sao?”
“Không phải.” Giọng người đàn ông khàn khàn, “Tôi đưa cô ấy về phòng, không có việc gì đừng lên lầu.”
dì Tú tròn mắt, liên tục gật đầu.
Nhìn theo bóng lưng của Kỷ Thời Đình, dì Tú do dự quay sang hỏi Tôn Diệp: “Trợ lý Tôn, thiếu phu nhân thật sự không sao chứ?”
Vừa nhìn qua, dì ấy đã thấy gương mặt thiếu phu nhân đỏ bừng, trông như sốt rất cao.
Tôn Diệp lộ vẻ mặt đau khổ: “Không sao. Dù có sao đi nữa, đã có tổng giám đốc ở đây, thì cũng không sao đâu.”
…
Trong phòng, Kỷ Thời Đình đặt người phụ nữ trong lòng xuống giường.
Nhưng khi anh chuẩn bị đứng dậy, cô vẫn bám chặt lấy anh không chịu buông tay.
“Đừng đi.” Cô liếm môi, ngẩng đầu hôn lên cằm anh.
“Anh đi xả nước tắm, ngoan, thả tay ra đã.” Người đàn ông thở dốc, giữ lấy cổ tay cô kéo xuống.
Cô đột nhiên cảnh giác: “Không được xả nước lạnh để đóng băng em.”
Yết hầu của anh trượt lên xuống, bật cười trầm thấp: “Ừ, sẽ không.”
“Anh nói dối.” Cô vẫn không chịu buông tay, cố gắng chống cự, “Anh vẫn chưa đồng ý với em…”
Người đàn ông này vẫn chưa bao giờ hứa sẽ giúp cô xóa bỏ vết bớt.
Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại: “Nôn nóng thế sao, hử?”
“Đúng vậy, rất nôn nóng, em muốn ngay bây giờ.” Diệp Sanh Ca cảm thấy mình không thể chờ thêm một phút nào nữa, nếu chờ thêm, cô có thể lại bỏ lỡ cơ hội này.
“Sanh Ca…”
“Thật ra, anh không muốn em sinh con cho anh, đúng không?” Đột nhiên cô cảm thấy vô cùng tủi thân, đôi mắt đỏ hoe, “Đối với anh, em chỉ là một món đồ chơi, làm sao anh lại muốn để một món đồ chơi làm mẹ của con anh?…”
“Em đang nói nhảm gì vậy?” Người đàn ông nổi giận, ngón tay dài đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô, “Cưới một món đồ chơi về nhà, em nghĩ anh rảnh rỗi thế sao?”
“Vậy tại sao anh không đồng ý với em?” Cô nghẹn ngào hít hít mũi, “Kỷ Thời Đình, em rút lại những lời vừa rồi. Em không yêu anh, thật ra em chẳng yêu anh chút nào. Em lấy anh chỉ vì muốn xóa bỏ vết bớt này, nếu anh không giúp em, em sẽ đi tìm người đàn ông khác ngay, em sẽ tìm…”
Lời còn chưa dứt, đôi môi đỏ mọng của cô đã bị người đàn ông mạnh mẽ bịt kín.
Trong lòng Kỷ Thời Đình đầy giận dữ, nụ hôn của anh cũng trở nên dữ dội, chỉ đơn thuần hôn môi đã không đủ làm anh hài lòng. Anh trả đũa bằng cách cắn mạnh vào môi cô, khiến cô đau đớn nhăn mặt lại.
“Đau…” Cô ấm ức thốt lên một tiếng nức nở.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất