Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Kỷ Thời Đình khẽ nhíu mày, ngắt điện thoại. Đúng lúc này, cuộc gọi của Tiểu Khâu vang lên.
Đôi mắt anh tối lại, nhanh chóng bắt máy: “Sanh Ca đâu?”
“Thưa ngài, phu nhân… mất tích rồi!” Trong điện thoại, giọng Tiểu Khâu đầy khẩn trương và hối lỗi.
Bàn tay cầm điện thoại của người đàn ông đột ngột siết chặt lại, các đường gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.

Khi Diệp Sanh Ca tỉnh dậy, đầu óc cô vẫn còn váng vất cảm giác choáng váng mạnh mẽ.
Cô cố gắng ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa hoa theo phong cách hoàng gia, mọi góc của căn phòng đều được trang trí bằng những đóa hoa hồng tươi sáng. Lúc này, cô đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, xung quanh cũng rải đầy những cánh hoa hồng rực rỡ.
Ký ức trước khi ngất xỉu ùa về, tim cô chùng xuống. Cô lập tức cúi đầu kiểm tra quần áo của mình, sau khi xác nhận quần áo vẫn còn nguyên vẹn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô cố gắng lật người để xuống giường, nhưng cơ thể lại không nghe lời, đôi tay mềm nhũn đến nỗi không thể chống nổi xuống giường.
Ngay sau đó, cô cảm nhận được một cơn nóng kỳ lạ trong cơ thể.
Cô đột nhiên siết chặt ga giường dưới thân.
“Tỉnh rồi sao?” Giọng nói của người đàn ông nghe vô cùng thanh nhã.
Diệp Sanh Ca nhìn về phía phát ra âm thanh, nghiến răng: “Tiêu Duệ Lãng, rốt cuộc anh muốn làm gì? Thiên Ý đâu rồi?”
Người đàn ông đã thay bộ áo ngủ màu xanh đậm, đường nét khuôn mặt tinh tế khiến anh ta càng thêm phần dịu dàng nhưng cũng đầy tà khí, lúc này trong tay anh ta đang cầm một chiếc ly chân cao, đôi môi mỏng dính một ít rượu, trông vô cùng mị hoặc.
Anh ta mỉm cười, bước về phía cô.
Diệp Sanh Ca theo bản năng lùi lại.
“Thượng Thiên Ý sao? Ồ, cô không cần lo lắng về anh ta đâu, tôi đã cho người đưa anh ta về nhà rồi.” Tiêu Duệ Lãng chầm chậm tiến lại gần cô, ánh mắt rơi xuống bên má phải của cô, “Vết bớt của cô đang nhỏ lại, để tôi đoán xem… có phải là nhờ Kỷ Thời Đình không?”
“Anh… cút đi!” Diệp Sanh Ca cố gắng thốt ra hai từ này, mồ hôi nóng đã túa ra trên khuôn mặt.
Khi người đàn ông tiến lại gần, cơn nóng trong cơ thể càng thêm cuồng loạn, không ngừng nuốt chửng thần trí của cô.
Dường như nhận ra sự đấu tranh của cô, nụ cười trên mặt người đàn ông càng thêm lười biếng và chắc chắn.
Anh ta đã đứng ngay trước mặt cô, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua vết bớt bên má phải của cô.
“Đáng tiếc thật, lâu như vậy rồi mà sao nó vẫn chưa biến mất hoàn toàn? Có phải Kỷ Thời Đình không chịu giúp cô không? Không sao, tôi có thể giúp cô.”
Diệp Sanh Ca ghê tởm né tránh ngón tay của anh ta, cố gắng hít thở sâu, giữ mình tỉnh táo.
“Anh không giúp được tôi.” Diệp Sanh Ca mở miệng, nhưng giọng nói đã pha lẫn chút khàn đặc, “Tiêu Duệ Lãng, anh để tôi đi.”
“Thật không? Không thử sao biết được?” Anh ta cười khẽ, đặt ly rượu sang một bên, tiến sát lại gần.
Khuôn mặt anh ta lộ ra một biểu cảm như say mê, như thể đang thưởng thức một mùi hương nào đó.
Thấy vậy, Diệp Sanh Ca cả người lạnh toát, cô cố gắng lùi lại, nhưng vì anh ta tiến lại gần, tác dụng của thuốc trong cơ thể lại như bị kích thích mạnh hơn.
“Tiêu Duệ Lãng, anh muốn người phụ nữ nào chẳng có…” Cô run rẩy nói, cố gắng kiềm chế cơn nóng đang dâng trào trong cơ thể, “Tôi là người phụ nữ của Kỷ Thời Đình… Tôi xin anh tha cho tôi…”
“Chính vì cô là người phụ nữ của anh ta.” Tiêu Duệ Lãng vừa nói, ngón tay thon dài lướt qua cằm cô.
Ánh mắt của Diệp Sanh Ca hiện lên một tia chấn động, cô bất ngờ buột miệng: “Tiểu Tranh là con trai của anh đúng không? Hồi đó, là anh đã cưỡng bức Lăng Vũ Đồng! Còn khiến cô ấy lầm tưởng đó là Kỷ Thời Đình?”
.

Ads
';
Advertisement