Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Vì bản kế hoạch hợp tác, dù ấm ức nhưng Diệp Sanh Ca vẫn ngoan ngoãn rời khỏi văn phòng của Kỷ Thời Đình.
Hơn nữa cô còn cố tình tránh né mọi người, không muốn gây ra bất kỳ sự chú ý nào.
Chỉ là khi đã ngồi trên xe taxi, trong lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Làm được một nửa thì bị cắt ngang thì cũng thôi đi. Dù sao trong lòng cô cũng có chút sợ hãi, điều khiến cô tức giận chính là thái độ của Kỷ Thời Đình.
Cứ như việc ngủ với cô khiến anh mất mặt lắm vậy.
Lúc nãy ở văn phòng làm việc cũng thế, sau khi bị trợ lý cắt ngang thì anh bình tĩnh lại ngay, bắt đầu tỏ vẻ chán ghét cô.
Rõ ràng đã ngủ với cô hai lần rồi, nếu đã chán ghét như vậy thì sao lúc đầu lại động vào cô chứ!
Mặc dù… mỗi lần đều là cô chủ động trước, nhưng cô cũng đâu có ép buộc anh?
Diệp Sanh Ca càng nghĩ càng tức giận.
Nghĩ kỹ lại, cô cũng không nhất thiết phải ngủ với Kỷ Thời Đình, có khi ngủ với bất kì người đàn ông nào cũng có thể khiến vết bớt biến mất nhỉ?
Chỉ là khi trong trạng thái tỉnh táo thì cô thật sự không thể tùy tiện kéo một người đàn ông lên giường được. Cứ đoán già đoán non như này cũng không phải cách, chi bằng cô cứ thử nghiệm một phen. Nếu sự thật chứng minh không nhất thiết phải là Kỷ Thời Đình, vậy thì cô cần gì phải dây dưa với người đàn ông đó?
Đã bị dồn đến bước đường cùng, vậy thì cô sẽ thử đổi một người đàn ông khác xem sao.
Hừ.
Xe dừng trước cổng công ty Tinh Tập, Diệp Sanh Ca vẫn còn bực bội nên đóng cửa xe rất mạnh, khiến tài xế giật mình.

Diệp Sanh Ca bước vào văn phòng của Tinh Tập liền nhìn thấy Từ Hướng Kiệt và Mộ Ngạn Hoài đều đang ở đó, hơn nữa còn đang trò chuyện rất vui vẻ với nhau.
“Sanh Ca đến rồi.” Ánh mắt tinh tường của Từ Hướng Kiệt đã thấy cô, cười tủm tỉm đứng dậy: “Tôi đến đưa hợp đồng diễn xuất cho cô đây.”
“Không phải chúng ta đã hẹn tối nay gặp nhau ở chỗ cũ sao?” Diệp Sanh Ca kinh ngạc hỏi.
“Chỉ sợ cô sốt ruột thôi.” Từ Hướng Kiệt cười ha ha. Sau sự cố lần trước ông ấy nào dám gặp riêng cô vào buổi tối nữa chứ…
“Sanh Ca à, anh vừa mới thảo luận với đạo diễn Từ về việc phân vai các nhân vật khác.” Mộ Ngạn Hoài lên tiếng rồi nhìn chằm chằm Diệp Sanh Ca: “Đạo diễn Từ nói ông ấy muốn nghe ý kiến của em.”
“Giám đốc Mộ muốn giao vai nữ thứ ba cho Mộ Hiểu Nhã.” Từ Hướng Kiệt nhìn Diệp Sanh Ca với thái độ gần như là nịnh nọt: “Tôi thì không có ý kiến gì, nhưng cô là nữ chính nên ý kiến của cô rất quan trọng.”
Diệp Sanh Ca biết chắc chắn là do tối hôm đó Kỷ Thời Đình đưa cô đi nến đã khiến Từ Hướng Kiệt nghi ngờ quan hệ của bọn họ. Tuy nhiên Diệp Sanh Ca cũng không giải thích, cô đang ở thế có lợi như vậy thì đương nhiên sẽ cô vui vẻ tiếp nhận.
“Vai nữ thứ ba tên là Ánh Tuyết này khá được yêu thích, diễn xuất cũng không khó.” Diệp Sanh Ca suy nghĩ: “Nhưng mà diễn xuất của Mộ Hiểu Nhã…”
“Sanh Ca!” Mộ Ngạn Hoài hạ giọng quát.
“Tôi đoán Mộ Hiểu Nhã cũng có thể ứng phó được, nếu thật sự không được thì còn có tôi ở đây, chắc chắn sẽ không để cô ấy làm hỏng chuyện đâu.” Diệp Sanh Ca mỉm cười: “Vậy giao vai này cho Mộ Hiểu Nhã nhé? Ngoài ra, tôi thấy vai thị vệ kia rất hợp với Ứng Tiểu Vũ.”
“Không thành vấn đề.” Từ Hướng Kiệt đồng ý ngay lập tức, sự dễ dàng này khiến Diệp Sanh Ca có chút chột dạ.
Dù sao thì quan hệ giữa cô và Kỷ Thời Đình thật sự không phải như Từ Hướng Kiệt nghĩ.
Tuy cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Mộ Ngạn Hoài nhưng cô cũng không hề tỏ ra bất thường mà bình tĩnh ký hợp đồng với Từ Hướng Kiệt. Vai diễn này có thể mang lại cho cô thù lao ít nhất là hai mươi triệu, điều này càng khiến bản thân cô kiên định với ý định rời khỏi Tinh Tập để tự lập nghiệp.
“Vừa hay tôi đều mang hợp đồng hai nhân vật kia đến đây.” Từ Hướng Kiệt rõ ràng đã chuẩn bị sẵn, lấy ra hai bản hợp đồng trống: “Ký luôn đi để tôi nhanh báo cho bọn họ công bố.”
Mộ Ngạn Hoài dĩ nhiên không có ý kiến, gọi điện thoại cho Mộ Hiểu Nhã và Ứng Tiểu Vũ đến. Ứng Tiểu Vũ rất kích động trước cơ hội này còn Mộ Hiểu Nhã thì tràn đầy bất mãn, nhưng dưới ánh mắt cứng rắn của Mộ Ngạn Hoài, cuối cùng cô ta cũng không nói ra những lời không nên nói trước mặt Từ Hướng Kiệt, chỉ đành im lặng ký tên.
Sau khi Từ Hướng Kiệt rời đi, Mộ Hiểu Nhã là người đầu tiên nổi đóa.
“Chắc chắn cô đã ngủ với Từ Hướng Kiệt đúng không?” Cô ta chỉ vào Diệp Sanh Ca với ánh mắt căm hận và khinh thường: “Diệp Sanh Ca cô đúng thật không biết xấu hổ!”
Lần này Mộ Ngạn Hoài không hề trách mắng Mộ Hiểu Nhã ăn nói hàm hồ.
“Anh thật sự không ngờ đạo diễn Từ lại nghe lời em như vậy đấy Sanh Ca.” Anh ta nhìn cô chằm chằm.
“Anh đang nghi ngờ em sao?” Diệp Sanh Ca lạnh mặt nói: “Anh còn không rõ em là người như thế nào sao? Vậy mà anh cũng nói ra được những lời này? Nếu anh không tin tưởng em chi bằng hủy hôn ước đi!”
Trước đây khi bị cô chất vấn, Mộ Ngạn Hoài đều dùng lý do này để đối phó với cô. Bây giờ thì gậy ông đập lưng ông, cảm giác thật sự rất sảng khoái.
Đúng như dự đoán, Mộ Hiểu Nhã lộ ra vẻ đắc ý, nhưng Mộ Ngạn Hoài lại biến sắc.
“Sanh Ca à, anh chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi mà sao em lại tức giận như vậy?” Anh ta dịu giọng.
“Anh đang bôi nhọ nhân phẩm của em.” Diệp Sanh Ca quả quyết nói: “Nếu anh không hài lòng thì cứ hỏi thẳng đạo diễn Từ hoặc để Hiểu Nhã từ chối vai diễn đi.”
Diệp Sanh Ca nói xong giả vờ tức giận bỏ đi.
“Ngạn Hoài, chắc chắn là cô ta đã làm ra chuyện có lỗi với anh!” Mộ Hiểu Nhã dậm chân.
“Được rồi.” Trong lòng Mộ Ngạn Hoài cũng không thoải mái nhưng trong tiềm thức không muốn thừa nhận việc Diệp Sanh Ca sẽ phản bội mình: “Hiểu Nhã này, đã có được vai diễn rồi thì nhiệm vụ của em là diễn cho tốt. Có thể giữ vững vị thế hay không đều dựa vào vai diễn này.”
Cô ta không hề muốn vai diễn này một tí nào!
Mộ Hiểu Nhã nhăn nhó mặt mày nhưng cuối cùng vẫn không cam lòng nói câu “Em biết rồi.”

Ads
';
Advertisement