Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Không thể nào!” Lăng Vũ Đồng thất thanh nói, “Thời Đình, anh đang lừa em phải không? Người đàn ông đêm đó rõ ràng là anh! Em đã gọi tên anh, anh không phủ nhận! Hơn nữa, sáng hôm sau, em còn nhìn thấy tờ giấy anh để lại! Em nhận ra nét chữ của anh!”
Kỷ Thời Đình nhíu mày, dường như ngạc nhiên, lại như cảm thấy buồn cười: “Trên tờ giấy viết gì?”
“Anh nói…” Lăng Vũ Đồng nghẹn ngào một chút, rồi mới tiếp tục, “Anh nói… cho dù em dùng thân thể làm con bài, anh vẫn không thể giúp nhà họ Lăng vượt qua khó khăn… Lúc đó em mới biết, giữa chúng ta, có lẽ thật sự đã kết thúc rồi.”
Người đàn ông cô yêu sâu đậm lại nghĩ rằng cô ta dùng thân thể mình làm con bài, khi đó cô ta gần như đau khổ đến tột cùng, nhưng cuối cùng vẫn không giải thích. Bởi vì cô ta biết, một khi Kỷ Thời Đình đã nói rõ rằng anh sẽ không giúp nhà họ Lăng thì dù cô ta có giải thích cũng chỉ là tự chuốc lấy nhục.
Sau đêm đó, cô ta chạy đôn chạy đáo khắp ngân hàng và tòa án, hy vọng có thể cứu cha mình, nhưng cuối cùng cha cô ta vẫn bị kết án.
Trong suốt quá trình đó, Kỷ Thời Đình luôn đứng ngoài cuộc.
Rồi cô ta phát hiện mình mang thai.
Cô ta đã gặp Kỷ Thời Đình lần cuối, ban đầu định nói cho anh biết về đứa bé, nhưng lòng tự trọng cuối cùng khiến cô ta không thể mở miệng, cô ta chọn cách nói chia tay.
Lúc đó cô ta nghĩ, chỉ cần Kỷ Thời Đình không đồng ý chia tay, cô ta sẽ nói cho anh biết về việc mình mang thai.
Nhưng kết quả lại khiến cô ta thất vọng.
Lăng Vũ Đồng vẫn nhớ rõ vẻ mặt lạnh lùng và im lặng của người đàn ông ngày hôm đó, trong đôi mắt đen láy mà cô ta mê mẩn không hề có chút lưu luyến hay không nỡ nào.
Nhớ lại đến đây, cô ta không kìm được, nước mắt tràn mi.
Kỷ Thời Đình nhìn dáng vẻ cô ta cắn môi chịu đựng, dừng lại một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: “Rất rõ ràng, có người cố ý giả nét chữ của tôi để dẫn dắt cô hiểu sai.”
Lăng Vũ Đồng nắm chặt tay, đột nhiên cảm thấy khó thở: “Không… không thể nào… Thời Đình, anh nhất định đang lừa em!”
“Nếu là tôi, đêm đó tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào cô.” Anh nhìn cô ta, giọng vẫn bình tĩnh, “Bởi khi đó, tôi nghĩ rằng cô đã phản bội tôi. Lúc đó, tôi đã quyết định hủy bỏ hôn ước với cô, chỉ là trùng hợp gia đình cô gặp chuyện nên tôi chưa đề cập đến.”
Lăng Vũ Đồng cảm thấy cả thế giới như đảo lộn.
Cô ta nhìn ánh mắt anh, trong đó mang theo chút thương hại, bỗng nhận ra rằng anh đang nói thật.
“Thêm nữa, về cha cô.” Kỷ Thời Đình nhàn nhạt bổ sung, “Nếu ông ấy bị oan thì dù lúc đó tôi có hiểu lầm cô, có lẽ tôi cũng không ngại giúp đỡ, nhưng việc ông ấy phạm tội là rõ ràng.”
Môi Lăng Vũ Đồng run run vài lần nhưng không thốt ra được lời nào.
Hóa ra, tất cả oán hận và sự chịu đựng nhục nhã của cô ta suốt những năm qua, đều là một trò đùa tự lừa mình dối người. Nếu không phải vì nghĩ đứa bé là con của Kỷ Thời Đình, cô ta đã không quyết liệt sinh Tiểu Tranh ra như vậy!
Ký ức về đêm ân ái đó bỗng nhiên bị xóa sạch đi cái vẻ dịu dàng đầy thương mến. Nghĩ đến việc người đàn ông đêm đó chỉ là một người xa lạ, máu trong người cô ta dần dần lạnh giá.
“Là… ai?” Cô ta khó khăn thốt ra hai chữ, nụ cười cay đắng đến cực độ, “Cha của Tiểu Tranh rốt cuộc là ai?”
“Tôi vẫn đang điều tra.” Kỷ Thời Đình trầm ngâm một chút, “Dù sao cô cũng đã qua đêm với anh ta, có lẽ cô có thể cung cấp cho tôi vài manh mối.”
Lăng Vũ Đồng mở miệng, đột nhiên cắn môi căm giận: “Không có manh mối, tôi không nhớ gì cả!”

Ads
';
Advertisement