Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Hơi thở của Kiều Nghiễn Trạch hơi ngừng lại, sau đó hừ lạnh: “Anh hai và chị của tôi ai cũng giỏi hơn người, nếu tôi thật sự muốn chen chân vào việc kinh doanh của gia đình, ba người họ có khi sẽ liên kết lại đối đầu với tôi.”
Bốn anh chị em nhà họ Kiều không có ai là tầm thường. Anh hai và chị gái của Kiều Nghiễn Trạch đều đầy tham vọng, đã gần như phân chia hết tài sản của nhà họ Kiều, hơn nữa còn ngấm ngầm đấu đá nhau rất dữ dội. Kiều Nghiễn Trạch sau khi tốt nghiệp từ Wharton phải bất đắc dĩ làm một công tử ăn chơi.
Chính vì thế, anh hai và chị gái của Kiều Nghiễn Trạch lại càng hào phóng với anh, sợ rằng một ngày nào đó anh không còn làm công tử ăn chơi nữa, sẽ đến tranh giành miếng bánh với họ.
Kiều Nghiễn Trạch tính cách phóng khoáng, ghét tranh đoạt quyền lợi nên những năm qua cũng không can thiệp vào chuyện kinh doanh của gia đình.
“Nhưng bây giờ tình thế đã khác.” Kỷ Thời Đình bình tĩnh nói, “Nếu cậu không có quyền lên tiếng thì chắc chắn sẽ bị người khác thao túng. Hơn nữa, hiện tại Tiêu Duệ Lãng còn chưa vững chân, đây chính là thời điểm thích hợp để tấn công hắn.”
Kiều Nghiễn Trạch lập tức hiểu được ý của anh.
Anh cười khẩy: “Sao, một mình cậu không đối phó được với hắn à?”
“Phiền phức.” Người đàn ông nhàn nhạt nói ra hai chữ, “Tôi là người đã có gia đình, còn phải ở bên vợ.”
“…Vậy nên, cậu chỉ muốn tôi làm pháo hôi?”
“Không ít ngành của nhà họ Tiêu trùng lặp với nhà cậu. Nếu cậu có thể nuốt gọn phần thị trường của hắn thì anh chị cậu căn bản không phải là đối thủ của cậu.” Kỷ Thời Đình khẽ mỉm cười, “Hơn nữa, tôi nhớ rằng mẹ cậu đặc biệt không thích cô Lê phải không? Nếu cậu không nắm được quyền kiểm soát, e rằng cậu với cô ấy chẳng có tương lai gì đâu.”
Kiều Nghiễn Trạch cười lạnh một tiếng: “Tôi chỉ chơi đùa với cô ta thôi, tương lai gì chứ? Nói đùa à.”
“Vậy à.” Kỷ Thời Đình khẽ nhướng mày, “Thế thì coi như tôi chưa nói gì. Tạm biệt.”
Nói rồi, anh đẩy điện thoại sang một bên. Quả nhiên không đầy hai giây sau, đầu dây bên kia vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi của Kiều Nghiễn Trạch: “Đừng có úp mở nữa! Nói đi, cậu định làm thế nào?”

Diệp Sanh Ca ngồi trên xe, đang vội vàng đánh phấn nền.
Cô phải cố gắng che đi vết bớt trên mặt mà không để lớp trang điểm quá dày.
May mắn thay, vết bớt bây giờ chỉ còn lại một mảng nhỏ.
Mặc dù tối qua Kỷ Thời Đình đòi hỏi rất dữ dội, nhưng mỗi lần anh đều cẩn thận làm tốt các biện pháp bảo vệ khiến hy vọng của cô lại tan biến.
May mà cô vốn không đặt quá nhiều kỳ vọng. Việc quyến rũ anh tối qua thực ra chỉ để xóa tan sự nghi ngờ của anh. Đồng thời cũng vắt kiệt sức lực của anh, không để anh có cơ hội ra ngoài lăng nhăng.
Nhưng thực tế chứng minh, người bị “vắt kiệt” dường như lại là cô.
Sau khi trang điểm xong, Diệp Sanh Ca cất đồ trang điểm, xe cũng vừa đến cửa của Hoa Diệu. Tài xế lão Trần lễ phép nói: “Thiếu phu nhân, để tôi đưa cô vào.”
“Không cần đâu, trợ lý của tôi đã đến rồi.” Diệp Sanh Ca vừa nhìn đã thấy Lâm Nhiễm đang sốt ruột chờ ở cửa tòa nhà, cô mỉm cười, “Khoảng một tiếng nữa tôi sẽ xuống.”
Lão Trần gật đầu.
Diệp Sanh Ca mở cửa bước xuống xe, vẫy tay với Lâm Nhiễm. Thấy cô, Lâm Nhiễm lập tức chạy tới: “Chị làm em sợ chết khiếp, suýt nữa em nghĩ chị sẽ đến muộn… Nói thật, chị Sanh Ca à, chị cũng không có chút dáng vẻ nào của một ngôi sao cả. Đợi đạo diễn Trần công bố nữ chính là chị, đi đâu chị cũng phải mang theo vệ sĩ đấy nhé?”
Lâm Nhiễm cũng mới biết hai ngày trước rằng Diệp Sanh Ca đã được Trần An Chi chấp nhận, phấn khích không thôi, đòi đi theo cô đến buổi thử vai.
“Hiện tại chị đâu phải ngôi sao, cần gì phải phô trương thế?” Diệp Sanh Ca cười, “Chúng ta vào thôi.”

Ads
';
Advertisement