Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Không được, cô tuyệt đối không thể chấp nhận kết cục như vậy!
Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca cảm thấy khóe mắt bắt đầu cay cay, trong lòng trào dâng một cảm giác khó tả.
Kỷ Thời Đình nhìn thấy đôi mắt của cô dần đỏ lên, trong lòng anh khẽ nhói.
Nhưng trên khuôn mặt anh vẫn là vẻ lạnh lùng: “Diệp Sanh Ca, em là một diễn viên, thay vì lo lắng cho sự nghiệp diễn xuất của mình, em lại chỉ nghĩ đến chuyện mang thai? Em có thể trưởng thành một chút được không?”
Diệp Sanh Ca không thể tin nổi, trừng mắt nhìn anh.
“Kỷ Thời Đình, anh nói thật đi, có phải anh không muốn em sinh con cho anh đúng không? “Cô tức đến nỗi run rẩy.
“Anh không hề có hứng thú với trẻ con”. Anh thản nhiên liếc nhìn cô, “Anh cưới em không phải vì muốn có con.”
“Anh… anh… ” Diệp Sanh Ca tức đến nỗi suýt nữa không thốt nên lời, “Lúc chúng ta đăng ký kết hôn, anh đã nói rất rõ ràng rằng kết hôn với anh thì phải đảm đương trách nhiệm sinh con cái mà!”
“Anh nói vậy chỉ để làm ông nội vui lòng thôi”. Giọng anh vẫn bình thản, “Nhanh ăn cơm đi.”
“Không ăn nữa!” Cô tức giận ném đũa lên bàn, “Thà chết đói còn hơn!”
Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại.
Anh đặt đũa xuống, lấy khăn lau miệng, rồi khẽ cười: “Diệp Sanh Ca, có phải em lo rằng nếu không thể sinh con, em sẽ không giữ được vị trí của mình trong gia đình họ Kỷ?”
Diệp Sanh Ca phồng má, nhất thời không biết nói gì.
“Hóa ra, anh đã trở nên quan trọng đến mức này với em.” Anh cười, trong nụ cười đó mang theo một chút gì đó thật phóng túng và quyến rũ, “Thậm chí, em còn khóc lóc đòi sinh con cho anh.”
Diệp Sanh Ca bị lời trêu chọc của anh làm cho đỏ mặt, cô cắn môi hét lên: “Đúng, em đang khóc lóc đòi sinh cho anh!”
Nói xong, nước mắt đã rơm rớm trong mắt cô.
Kỷ Thời Đình nhìn cô không chớp mắt, đôi mắt đen của anh co lại thành một điểm nhỏ.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn đè nén những cảm xúc trong lòng, lạnh nhạt nói: “Nhưng anh không muốn.”
Diệp Sanh Ca đứng lặng một lúc, rồi tức tối rời khỏi phòng ăn.
Nhưng Kỷ Thời Đình chỉ liếc nhìn cô một cái rồi thu ánh mắt lại.
Diệp Sanh Ca trở về phòng ngủ phụ, phát hiện rằng anh hoàn toàn không có ý định đuổi theo để an ủi cô, trong lòng cô càng thêm hoảng loạn.
Thái độ của anh quá kiên quyết, rốt cuộc là vì sao?
Có phải vì anh đã chiếm được trái tim cô nên người thợ săn mới mất hứng thú với con mồi không?
Anh không muốn gánh vác hậu quả khi vết bớt của cô được xóa đi, vì vậy, anh kiên quyết không để cô xóa bỏ nó?
Dù sao đi nữa, anh cũng chẳng mất gì cả. Có rất nhiều phụ nữ muốn leo lên giường anh, muốn sinh con cho anh. Và nếu anh muốn kết thúc cuộc hôn nhân của họ, cô hoàn toàn không có khả năng chống cự.
Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể mình biến mất.
Có phải kết cục mà cô sợ nhất cuối cùng cũng đã đến?
Nếu bây giờ cô nhìn thấy Kỷ Thời Đình ở bên một người phụ nữ khác, cô có lẽ sẽ đau đớn đến chết.
Cô ngồi trên ghế, mắt nhìn vào hư không, toàn thân trở nên đờ đẫn.
Như thể đã trải qua cả một thế kỷ, cô đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng và bước vào phòng ngủ chính.
Cô không cam tâm, cũng không tin Kỷ Thời Đình là một người như vậy.
Cô đẩy cửa phòng ngủ chính và bước vào, tiếng nước từ phòng tắm vọng ra.
Diệp Sanh Ca cắn môi, bước nhanh đến cửa phòng tắm.
Tiếng nước trở nên rõ ràng hơn.
Cô hít một hơi thật sâu và bắt đầu cởi quần áo.

Ads
';
Advertisement