Hơn nữa, Tiêu Thành đã chết, Lê Dĩ Niệm có ở bên ai cũng là quyền tự do của cô, Tiêu Thành còn đâu mà đội nón xanh?
“Nghiễn Trạch”. Kỷ Thời Đình nhẹ nhàng lên tiếng.
Lúc này, Giang Nghiễn Trạch dường như mới nhận ra sự xuất hiện của hai người, anh khẽ gật đầu với Kỷ Thời Đình nhưng vẫn không nói gì.
Tiêu Duệ Lãng đã đưa ánh mắt về phía Diệp Sanh Ca, khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười nửa vời.
Đôi mắt anh ta rất nhạt, nhưng ánh nhìn lại đầy hàm ý, khiến người khác khó lòng đoán được.
“Hóa ra là Thời Đình ca và chị dâu”. Anh ta lười biếng cất tiếng, giọng điệu kéo dài, khiến người nghe cảm thấy không thoải mái.
Kỷ Thời Đình lạnh lùng liếc anh ta một cái, sau đó nhìn về phía Lê Dĩ Niệm: “Cô Lê, Sanh Ca nói đã lâu không gặp cô, có nhiều chuyện muốn nói với cô, hay là cô về cùng cô ấy trước?”
Lê Dĩ Niệm hơi sững người, theo phản xạ liếc nhìn Diệp Sanh Ca đứng bên cạnh anh.
“Đúng vậy”. Diệp Sanh Ca liền mỉm cười, “Qua đây nào, chúng ta đã lâu không gặp.”
Lê Dĩ Niệm do dự một lúc, cuối cùng cũng khẽ gật đầu, bước chân về phía Diệp Sanh Ca.
Thuộc hạ của Tiêu Duệ Lãng tỏ vẻ lưỡng lự, nhưng thấy Tiêu Duệ Lãng không ra lệnh gì, họ cũng không ngăn cản. Quan trọng hơn là khi nhìn thấy đám bảo vệ đi cùng Kỷ Thời Đình, họ biết rằng có ngăn cản cũng vô ích.
Cảm ơn. Khi đến gần, Lê Dĩ Niệm khẽ nói.
Diệp Sanh Ca nắm lấy cổ tay cô, mỉm cười, che chắn cho cô đi phía sau.
“Thời Đình , anh làm vậy là có ý gì?” Thấy Lê Dĩ Niệm rời đi, Tiêu Duệ Lãng mới lên tiếng, “Tôi biết mẹ kế của tôi từng có một đoạn tình cảm với Giang thiếu gia, nhưng tôi không biết cô ta còn có tình cảm với anh nữa.”
Nghe anh ta nói linh tinh, Diệp Sanh Ca thầm đảo mắt.
May mắn thay, cả Kỷ Thời Đình và Giang Nghiễn Trạch đều không bị ảnh hưởng bởi lời nói đó.
“Theo tôi được biết, Lê Dĩ Niệm đã từ bỏ quyền thừa kế của mình. Hôm nay cậu muốn đưa cô ấy về nhà họ Tiêu, có phải là định nhường một nửa gia sản cho cô ấy không?” Thấy Lê Dĩ Niệm đã an toàn, Giang Nghiễn Trạch mới cười lạnh nói.
“Xem ra anh cũng tìm hiểu khá kỹ nhỉ”. Tiêu Duệ Lãng cười nhạt, “Rất lo lắng cho cô ta, phải không?”
Trong mắt Giang Nghiễn Trạch thoáng hiện vẻ nguy hiểm, “Hoặc là cậu ngừng quấy rối cô ấy, hoặc là trả lại cho cô ấy quyền thừa kế vốn dĩ thuộc về cô ấy. Tiêu Duệ Lãng, cậu chọn đi.”
Tiêu Duệ Lãng châm thêm một điếu thuốc, khóe môi hơi nhếch lên: “Nhưng tôi vừa muốn có mẹ kế này, lại vừa không muốn nhường gia sản.”
Sát khí trong mắt Giang Nghiễn Trạch càng đậm hơn.
“Tiêu thiếu gia”. Kỷ Thời Đình nhìn anh ta, giọng điệu mang theo chút khinh miệt, “Nền tảng của nhà họ Tiêu là do Tiêu Thành xây dựng, nhưng giữ được hay không thì phải xem bản lĩnh của cậu.”
Nghe thấy cách Kỷ Thời Đình gọi mình, đồng tử của Tiêu Duệ Lãng co lại.
Nhưng có lẽ Kỷ Thời Đình là người duy nhất có thể gọi anh ta như vậy mà anh ta không thể phát tác.
Thêm nữa, vụ tai nạn trên du thuyền vào ngày cưới của Lê Dĩ Niệm và Tiêu Thành có rất nhiều điểm đáng ngờ. Kỷ Thời Đình nhìn anh ta, nhếch môi cười lạnh, “Có lẽ tôi nên đề nghị ngài Quân điều tra kỹ lưỡng.”
Đây là lời đe dọa rõ ràng.
Du thuyền vẫn đang được trục vớt, nhưng một khi được đưa lên, rất có thể sẽ phát hiện ra dấu vết của sự can thiệp từ con người. Đến lúc đó, việc gây khó dễ cho Tiêu Duệ Lãng không phải là điều không thể.
Vẻ mặt lười nhác thường ngày của Tiêu Duệ Lãng biến mất, anh ta khẽ đứng thẳng người, im lặng một lúc, sau đó đột nhiên bật cười, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Diệp Sanh Ca: “Xem ra anh có mối quan hệ không tệ với ngài Quân, vậy chuyện chị dâu từng gặp riêng ngài Quân cũng là do anh sắp đặt?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất