Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Khi nghĩ đến đôi môi lạnh lùng của người đàn ông và sự chiếm hữu mạnh mẽ của anh ta, trong lòng Lăng Vũ Đồng tràn ngập cảm giác ngọt ngào xen lẫn đau khổ, khiến khuôn mặt cô ta hơi nhăn nhó.
Trong ánh mắt của Tạ Tư Ỷ thoáng hiện một tia khinh thường.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng che giấu sự khinh thường đó, thở dài nói: “Có lẽ, chỉ còn một cách duy nhất.”
“Cách gì?” Lăng Vũ Đồng nhìn cô ta, hỏi.
“Cô có biết điều gì mà Thời Đình không thể chịu đựng được nhất không?” Giọng nói của Tạ Tư Ỷ nhẹ nhàng, “Anh ấy ghét nhất là sự phản bội.”
Mắt Lăng Vũ Đồng đột nhiên mở to: “Đúng vậy! Trước đây Thời Đình nghĩ rằng tôi đã phản bội anh ấy, nên mới không do dự mà đồng ý chia tay! … Nhưng liệu Diệp Sanh Ca có phản bội Thời Đình không?”
“Điều này… có thể cần một chút kỹ xảo.” Tạ Tư Ỷ nhẹ nhàng nói, “Nếu để Thời Đình nhìn thấy cô ta ở bên một người đàn ông khác, thì Thời Đình sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta.”
Đôi mắt Lăng Vũ Đồng mở to kinh hãi!
Điều này… điều này… Cô ta dường như bị sốc, lắp bắp nói, “Làm thế… có ổn không?”
Đây cũng là cách cuối cùng rồi. Tạ Tư Ỷ nhẹ giọng, “Thời Đình không chấp nhận Tiểu Tranh, ông nội của Thời Đình cũng không gần gũi với cậu bé. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Tiểu Tranh mãi mãi sẽ chỉ là một đứa con riêng không rõ thân phận.”
Khi nghĩ đến Tiểu Tranh, sắc mặt Lăng Vũ Đồng lộ rõ vẻ đấu tranh.
Diệp Sanh Ca cũng không phải là người tốt. Nếu không có cô ta, Thời Đình sẽ không từ chối Tiểu Tranh. Tạ Tư Ỷ nhìn kỹ nét mặt của Lăng Vũ Đồng và tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
Lăng Vũ Đồng càng đấu tranh dữ dội hơn.
Nhưng vài giây sau, cô ta vẫn lắc đầu: “Không, tôi không thể làm vậy! Mặc dù tôi rất ghét cô ta, nhưng…”
Nhưng còn Tiểu Tranh…
Chính vì Tiểu Tranh, nên cô ta càng không thể làm điều này. Ánh mắt Lăng Vũ Đồng trở nên kiên định, “Tôi sợ rằng những việc làm xấu xa của mình sẽ phản lại trên người Tiểu Tranh.”
Trong mắt Tạ Tư Ỷ thoáng hiện lên sự thất vọng và không cam lòng.
Tuy nhiên, cô ta biết rằng không thể tiếp tục thúc ép, nếu không Lăng Vũ Đồng chắc chắn sẽ nghi ngờ cô ta.
“Cô nói đúng, là tôi đã quá đê tiện rồi”. Tạ Tư Ỷ miễn cưỡng mỉm cười, “Tôi chỉ tiếc cho Tiểu Tranh thôi.”
“Dù sao, tôi đã chuẩn bị tinh thần sẽ nuôi Tiểu Tranh một mình từ lâu”. Lăng Vũ Đồng cười buồn, “Nếu tiiu còn không biết điều, chẳng những sẽ tiêu hao nốt chút tình cảm cuối cùng của Thời Đình dành cho tôi mà còn khiến anh ấy ghét tôi thêm, điều đó chẳng có lợi gì cho Tiểu Tranh. Tôi còn cố chấp làm gì?”
Sắc mặt Tạ Tư Ỷ tối sầm lại trong một khoảnh khắc.
Nếu đã như vậy, thôi thì cứ để mọi chuyện như vậy đi. Cô ta cười nhạt, “Tôi sẽ về nói lại với mẹ.”
“Làm phiền dì rồi”. Lăng Vũ Đồng gượng cười.
Không sao. Tạ Tư Ỷ nói, ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh, “Tôi xin phép về trước.”
Sau khi rời khỏi nhà, nụ cười trên khuôn mặt Tạ Tư Ỷ ngay lập tức biến mất không dấu vết.
… Người phụ nữ này vẫn vô dụng như ngày xưa!
Cô ta cắn răng tức giận, lên xe và lấy điện thoại ra, bấm một số.
“Anh định làm gì đây?” Cô ta nói thẳng, “Lăng Vũ Đồng và Tiểu Tranh hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của họ! Nước cờ Lăng Vũ Đồng này coi như vứt bỏ!”
“Vậy sao?” Giọng nói ở đầu dây bên kia lộ rõ vẻ lười biếng, “Xem ra cô phải nghĩ ra cách khác rồi.”
“Chẳng lẽ anh không thấy lo lắng sao?” Giọng của Tạ Tư Ỷ trở nên chua chát, “Nếu cứ tiếp tục thế này, có khi Diệp Sanh Ca còn mang thai con của Thời Đình đấy!”
Người đàn ông im lặng một lúc, sau đó cười khẽ: “Không sao, cho dù cô ta có mang thai, tôi cũng muốn có được cô ta.”

Ads
';
Advertisement