Kỷ Thời Đình nghe cô nói những lời đầy vẻ chính trực, không khỏi nhếch môi cười.
Diệp Sanh Ca bắt gặp ánh cười trong mắt anh, đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng.
Nhưng mà, cũng không thể trách cô được. Là Lăng Vũ Đồng cố tình gài bẫy cô trước, cô chỉ đáp trả lại mà thôi.
Trần An Chi im lặng một lúc, rồi thở dài: “Không ngờ các cô lại không hợp nhau, nhưng đã vậy thì cứ theo ý Ada. Tôi sẽ tìm một nhiếp ảnh gia khác trước khi quay phim.”
“Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh.” Diệp Sanh Ca tỏ ra áy náy, nhưng ngay sau đó cô thay đổi giọng điệu, “Nhưng tôi sẽ khiến anh thấy rằng, việc giữ tôi lại là một quyết định đúng đắn.”
Giọng điệu của cô đầy kiêu ngạo.
Tuy nhiên, Trần An Chi lại rất thích sự tự tin và kiêu ngạo này của cô, anh ta cười nói: “Tôi rất mong đợi.”
Kết thúc cuộc gọi, Diệp Sanh Ca nhìn sang Kỷ Thời Đình, cười gượng: “Hóa ra cô thanh mai trúc mã của anh cũng không đơn giản như vẻ ngoài nhỉ.”
“Đúng vậy.” Trong mắt Kỷ Thời Đình hiện lên một tia cười, “Dù cô ta có tâm cơ đến đâu, cũng không phải là đối thủ của em.”
“Ha, ý anh là em có nhiều tâm cơ?” Diệp Sanh Ca tỏ ra như sắp nổi giận.
“Ý anh là, dù cô ta có đơn giản thật, anh cũng không hứng thú với cô ta.” Anh khẽ nhếch môi, “Còn em, dù có bao nhiêu tâm cơ, anh cũng sẽ không ghét.”
Diệp Sanh Ca nghe vậy mới thấy dễ chịu hơn chút.
Nhưng… chỉ là không ghét thôi sao?
Người đàn ông này cũng keo kiệt quá, ít nhất cũng nên nói mấy lời ngọt ngào để dỗ cô chứ.
Cô thầm oán trách, rồi cầm đũa tiếp tục ăn cơm.
Người đàn ông đối diện đột nhiên cười nhẹ, bổ sung: “Không chỉ không ghét, mà còn rất đáng yêu.”
Diệp Sanh Ca đang cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn, nghe vậy liền ngẩn người.
Cô không nghe nhầm đấy chứ?
Người đàn ông này… khen cô đáng yêu?
Diệp Sanh Ca vẫn giữ tư thế đưa đũa ra, ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt mở to đầy vẻ không tin.
Kỷ Thời Đình bật cười thành tiếng.
Thì ra nói mấy lời này không khó như anh nghĩ, quan trọng là… nhìn thấy vẻ ngây ngốc của cô khi bị chọc, thật sự rất thú vị.
“Anh vừa khen em đúng không?” Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt, không thể không hỏi lại.
Kỷ Thời Đình làm bộ không biết gì: “Em nghe nhầm rồi.”
Diệp Sanh Ca hơi bối rối, suýt chút nữa thì tin rằng mình vừa nghe nhầm, nhưng… khi bắt gặp tia cười trong mắt anh, cô nhận ra, không phải cô nghe nhầm.
Mà là… hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây!
Cô bỗng trở nên phấn khích, đột ngột đặt đũa xuống, khuôn mặt đỏ bừng: “Rõ ràng anh vừa nói em đáng yêu, đừng có chối!”
Kỷ Thời Đình nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của cô, lòng bỗng mềm mại hơn.
“Ừ, anh không chối.” Giọng anh trầm thấp, mang theo chút ý cười.
Diệp Sanh Ca cảm thấy tim đập nhanh, cô ngập ngừng hỏi tiếp: “Vậy anh thấy em thông minh không?”
“Ừ.” Anh khẽ gật đầu.
“Vậy anh có thấy em đẹp không?” Cô tiếp tục hỏi.
Kỷ Thời Đình chăm chú nhìn cô một lúc, rồi mỉm cười: “Đẹp.”
Diệp Sanh Ca cảm thấy lòng mình như dậy sóng, khuôn mặt cũng nóng bừng.
Cô cố gắng kiềm chế sự phấn khích trong lòng, cẩn thận hỏi: “Vậy… em so với Lăng Vũ Đồng thì sao?”
Kỷ Thời Đình suy nghĩ một chút, rồi khẽ nhíu mày: “Anh không còn nhớ cô ta trông như thế nào nữa.”
… Trời ạ.
Câu trả lời này thật sự quá xuất sắc!
Diệp Sanh Ca khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác như trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
… Thật quá đáng, từ khi nào người đàn ông này học được mấy chiêu này vậy?
—
Cảm ơn mọi người đã động viên và an ủi, các bạn đều là những thiên thần nhỏ đáng yêu!! Gửi đến mọi người một Kỷ boss siêu giỏi tán tỉnh!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất