Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Không gian dưới gầm bàn không quá rộng, lúc Diệp Sanh Ca chui vào mới nhận ra mình không thể trốn hoàn toàn vào bên trong, đành phải trốn vào giữa hai chân Kỷ Thời Đình, hai tay phải đặt trên đùi anh.
Cuối tầm nhìn của cô… là vị trí khó nói của người đàn ông.
Đôi mắt cô mở to, có vẻ hơi sợ hãi.
Dù ẩn mình sau lớp quần và nằm im lìm nhưng kích thước của anh vẫn to đến mức khiến người khác kinh ngạc… Chẳng trách cô lại đau đến tận bây giờ!
Khi cô nhận ra mình đang nghĩ gì, mặt cô chợt đỏ bừng. Cô nhanh chóng quay mặt đi, cố gắng không để mắt mình rơi vào đó.
Kỷ Thời Đình cau mày, vẻ mặt không vui, nóng lòng muốn lôi người phụ nữ này ra.
Nhưng ông nội đã đẩy cửa bước vào. Nếu lúc này anh lôi người phụ nữ này ra khỏi giữa hai chân mình, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể gột sạch được.
Huống hồ, anh và người phụ nữ này cũng không trong sạch.
Kỷ Thời Đình vội vàng cúi đầu nhìn, liền thấy người phụ nữ quay đầu lại, mặt đỏ bừng.
Suy nghĩ một lúc, anh liền hiểu ra, khóe môi hơi nhếch lên.

Ông nội Kỷ Kỷ Cửu Tường đã gần tám mươi tuổi nhưng thân hình vẫn cường tráng, dáng vẻ đầy nghị lực và uy nghiêm.
Ông lão gạt đi sự hỗ trợ của quản gia và bước vào, khịt mũi một tiếng nặng nề.
Chân của Kỷ Thời Đình đang kẹp một người phụ nữ, không thể đứng lên được, chỉ có thể cười: “Ông nội, sao ông lại tới đây?”
“Ông đến mà cháu lại có thái độ này à?” Ông nội Kỷ thấy anh vẫn ngồi yên trên ghế, trong lòng liền không vui.
“À, vừa rồi giữ nguyên một tư thế quá lâu, chân cháu bị tê.” Kỷ Thời Đình nói, vẻ mặt không thay đổi: “Chuyện nhỏ này, ông sẽ không so đo với cháu chứ?”
Ông trợn mắt nhìn anh: “Nếu cháu có thể cho ông bế chắt, cháu bảo ông quỳ cũng được!”
Chú Cận quản gia mang cho ông một chiếc ghế, đặt nó trước bàn làm việc, ông lão lại khịt mũi một cách nặng nề.
“Ông nội, ông nặng lời rồi.” Kỷ Thời Đình cười nói: “Ông đến đây để thị sát à? Công ty gần đây phát triển rất tốt, cháu bảo Tôn Diệp đưa cho ông báo cáo quý vừa rồi nhé?”
“Không phải.” Ông Kỷ ủ rũ nói: “Ông không đến đây để thị sát, giao công ty cho cháu, ông rất yên tâm. Tại sao ông đến đây, trong lòng cháu biết rõ.”
Kỷ gia chỉ có hai ông cháu họ. Ông đã già, mọi việc của công ty đều đổ lên đầu Kỷ Thời Đình, nên ngay cả ông cũng khó có thể gặp mặt Kỷ Thời Đình.
Mấy ngày trước Kỷ Thời Đình khó khăn lắm mới rảnh rỗi, về nhà cũ ăn tối. Kỷ Cửu Tường nóng lòng nên đã bỏ thuốc anh, ông không ngờ rằng thằng nhóc này lại cứ như vậy lái xe chạy mất, thuốc có hiệu quả lại không hại cơ thể mà ông khó khăn lắm mới tìm được cứ thế lãng phí.
Điều khiến ông tức giận hơn nữa là sau đó Kỷ Thời Đình đã lấy cớ này để từ chối quay về nhà cũ, gọi điện cho anh thì sau vài lời là cúp máy. Kỷ Cửu Tường tức giận vuốt râu, vẫn không thể làm gì được.
Báo cáo kiểm tra thể chất của anh cũng cho thấy mọi thứ đều bình thường. Vì vậy, kết luận cuối cùng là thằng nhóc này không chịu ngủ với phụ nữ.
Nghĩ tới đây, Kỷ Cửu Tường không chỉ tức giận mà còn có chút đau lòng.
“Cháu không biết.” Kỷ Thời Đình mặt không biến sắc nói: “Nếu không có việc gì thì ông về đi.”
Ông Kỷ trừng mắt nhìn anh: “Cháu đừng có giả ngốc! Cháu nói đi, rốt cục cháu thích kiểu con gái thế nào? Cho dù người ta bao nhiêu tuổi, đã kết hôn hay chưa, ông đều có thể mang về cho cháu.”

Ads
';
Advertisement