Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca lau tay cầm lấy điện thoại, nhìn thấy ba chữ “Kỷ Thời Đình” trên màn hình, trái tim bỗng dưng nhói lên chua xót.
Trong ký ức cô chưa từng để ý đến một ai như vậy.
Từ nhỏ cô đã là sự tồn tại bị người ta ghét bỏ, cho nên từ khi còn bé, để bảo vệ bản thân không bị tổn thương, cô cũng dùng cách đầy địch ý để chống lại thế giới này.
Không ai thích tôi, tôi cũng không cần thích bất cứ ai.
Lúc đó, cô đã nghĩ như vậy. Cho nên, cô không dành tình cảm cho bất cứ ai, không cho phép bất cứ ai có cơ hội làm tổn thương mình. Cho nên lúc đó cô mới sợ hãi việc bản thân sẽ yêu Kỷ Thời Đình. Bởi vì cô không biết liệu nếu như có một ngày anh không cần cô nữa, thì cô phải làm sao.
Trong chuyện tình cảm, cô hèn nhát và tự ti như vậy đấy, giống như cô bé bị người ta chế giễu và nhục mạ năm nào, chưa từng lớn lên.
Nhưng Kỷ Thời Đình lại bá đạo và cố chấp như vậy, anh muốn mọi vui buồn giận hờn của cô đều phải vì anh, muốn trái tim cô chỉ rung động vì anh, cho nên anh ngang nhiên xông vào thế giới chưa từng có ai đặt chân đến trong lòng cô, mặc cho cô giãy giụa thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận thua.
Ngay cả bản thân cô cũng không biết, thì ra trong lúc vô tình, Kỷ Thời Đình đã trở nên quan trọng như vậy đối với cô, cho nên dù chỉ là một chút xíu khả năng làm tổn thương đến anh, cũng khiến cô khó lòng chịu đựng nổi.
Trong khi cô đang ngẩn người, chuông điện thoại vẫn tiếp tục vang lên.
Diệp Sanh Ca hít một hơi thật dài, cố gắng khôi phục lại bình tĩnh rồi ấn nút nghe máy.
“Đang làm gì vậy?” Giọng nói trầm thấp nhàn nhạt của người đàn ông mang theo một chút không vui: “Sao lâu vậy mới nghe máy?”
“Đang nghĩ đến anh…” Cô gần như theo bản năng buột miệng nói ra.
Hơi thở của Kỷ Thời Đình ở đầu dây bên kia dường như trở nên nặng nề trong nháy mắt.
Một lúc lâu sau, anh mới khàn giọng cười: “Hai ngày nay em làm sao vậy hả?”
Trước đây anh gọi điện thoại cho cô, người phụ nữ này cũng sẽ nói nhớ anh, nhưng mỗi lần đều phải đợi anh mở miệng hỏi trước rồi cô mới nịnh nọt nói vài câu ngọt ngào.
“…” Diệp Sanh Ca nghe thấy tiếng cười trầm ấm của anh thì có chút hối hận.
Nhưng mà, lời đã nói ra thì không thể nào lấy lại được nữa, nên cô chỉ có thể hừ một tiếng: “Chắc là bị cái gì nhập vào rồi, vừa rồi người nói chuyện với anh không phải là em.”
Người đàn ông khẽ cười: “Thật sự nhớ anh hả?”
Giọng nói khàn khàn của anh nghe có vẻ dịu dàng đến kỳ lạ.
“A…” Mặt cô hơi nóng lên rồi theo bản năng nhìn lên trần nhà: “Cũng không phải rất nhớ, chỉ là tự dưng nhớ tới một chút thôi.”
“Ừm, vậy thì nghỉ ngơi sớm đi.” Kỷ Thời Đình thản nhiên nói mang theo chút ý cười: “Ngủ ngon.”
“… Ngủ ngon.”
Kết thúc cuộc gọi, nhưng trong lòng Diệp Sanh Ca không khỏi có chút hụt hẫng.
Cô cảm thấy có lẽ cô thật sự bị cái gì đó nhập vào rồi.
Cô thở dài, bò dậy khỏi bồn tắm, gội đầu, mặc quần áo, sấy tóc, bôi các loại mỹ phẩm dưỡng da.
Đợi đến khi cuối cùng cũng sửa soạn xong thì thời gian cũng đã trôi qua cả tiếng đồng hồ.
Cô đi ra khỏi phòng tắm, định đi thẳng về phòng ngủ, nhưng khi đi ngang qua phòng khách, lại phát hiện có gì đó không đúng…
Cô đột nhiên chớp chớp mắt, nhìn về phía ghế sô pha.
Người đàn ông buông hai chân đang bắt chéo đứng dậy, đi về phía cô, đôi lông mày đen nhánh có chút vui vẻ.
Diệp Sanh Ca đã rơi vào trạng thái kinh ngạc đến mức không nói nên lời, cho đến khi bàn tay hơi lạnh của người đàn ông chạm vào má cô.
“Sao vậy, không phải nói nhớ anh sao?” Anh nhếch môi: “Đây là biểu cảm khi em nhìn thấy anh à?”

Ads
';
Advertisement