Sau đó, Quân Hoa trong bộ vest phẳng phui bước xuống xe, vẫy tay ra hiệu cho trợ lý và vệ sĩ ở lại, để một mình ông ta đi vào.
Diệp Sanh Ca chỉ bừa vào ghế sofa: “Mời ngài ngồi.”
Giọng nói có chút mệt mỏi.
Lúc này cô đã tẩy trang, trên mặt không trang điểm phấn son, vì vậy,vết bớt lớn bằng móng tay cái kia càng thêm rõ ràng.
Quân Hoa đánh giá cô với nét mặt xúc động: “Thật sự là nhỏ hơn rồi, hơn nữa còn nhỏ hơn rất nhiều. Tôi nhớ trước đây, ít nhất cũng phải lớn gấp năm lần này. Cô đã làm thế nào vậy?”
“Không thể tiết lộ.” Diệp Sanh Ca bình tĩnh nhìn ông ta: “Ngài nói tốt nhất là nên giữ lại vết bớt này, vậy nếu xóa đi sẽ có hậu quả gì?”
“Thật ra tôi cũng không rõ lắm.” Quân Hoa cười bất đắc dĩ.
Nghe vậy, Diệp Sanh Ca chỉ muốn đánh người.
“Ngài đừng có đùa tôi chứ?” Cô không vui trừng mắt nhìn ông ta.
“Dĩ nhiên là không.” Quân Hoa nhìn cô, có chút hoảng hốt: “Nhưng tôi biết, vết bớt này của cô… thật ra không thể coi là bớt, bởi vì, nó không phải là có từ lúc mới sinh ra.”
Đồng tử Diệp Sanh Ca đột nhiên giãn ra.
“Cô còn người thân nào khác không? Nếu có, cô có thể hỏi họ là cô sẽ biết tôi không lừa cô.” Quân Hoa thở dài: “Tôi còn biết, lúc trước khi vết bớt này chưa xuất hiện, mỗi lần nhắc đến cô, ngoài khen ngợi ra, bố mẹ cô đều thở dài, dường như rất đau lòng cho cô, nhưng nguyên nhân cụ thể thì họ chưa từng nói rõ, có lẽ là cảm thấy khó mở lời. Sau này khi có vết bớt này, bố mẹ cô lại rất vui mừng. Đáng tiếc là, không lâu sau đó họ đã gặp chuyện.”
“Theo như lời ngài nói…” Diệp Sanh Ca nắm chặt tay: “Chẳng lẽ vết bớt này là do bố mẹ tôi làm ra sao?”
“Bố mẹ cô không nói rõ, nhưng tôi cảm thấy là như vậy.” Quân Hoa khẽ gật đầu: “Vì vậy tôi hy vọng tốt nhất là cô đừng mạo hiểm.”
Diệp Sanh Ca mím chặt môi, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Thực ra tôi hoàn toàn không nhớ gì về bố mẹ mình, tôi không nhớ rõ khuôn mặt của họ, cũng không nhớ rõ bất kỳ chút nào về khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau. Vết bớt này… có phải cũng đã phong ấn một phần ký ức của tôi rồi sao?”
“Tôi nghĩ là vậy.” Quân Hoa gật đầu: “Hoặc cũng có thể là, bố mẹ cô hy vọng cô quên đi.”
Diệp Sanh Ca mím chặt môi, im lặng hồi lâu.
Nghe có vẻ như, lúc trước khi vết bớt này chưa xuất hiện, cô đã từng khiến bố mẹ rất phiền lòng, nhưng dường như cũng không gây ra hậu quả quá nghiêm trọng, nếu không, bố mẹ khi nhắc đến cô sẽ không chỉ thở dài đơn giản như vậy.
Chẳng lẽ, lúc nhỏ cô đã trải qua chuyện gì đó cực kỳ tồi tệ, bố mẹ vì muốn cô chịu ám ảnh tâm lý mà trưởng thành, nên đã phong ấn ký ức của cô?
Nhìn cô trầm ngâm không nói, Quân Hoa lại cười nói: “Tôi chỉ là cảm thấy mình có nghĩa vụ phải nhắc nhở cô một chút. Nhưng rốt cuộc nên làm như thế nào, quyền lựa chọn vẫn nằm trong tay cô.”
“Đương nhiên.” Giọng điệu của Diệp Sanh Ca lúc này đã không còn quá mức công kích nữa: “Cảm ơn ngài đã nói cho tôi biết những điều này, tạm thời tôi tin tưởng thành ý của ngài.”
“Nhưng tôi rất tò mò, cô sẽ lựa chọn như thế nào?” Quân Hoa nhìn cô: “Cô sẽ mạo hiểm sao?”
“Đó là chuyện của tôi.” Diệp Sanh Ca nhướn mày.
Tuy nhiên Quân Hoa đã nhìn ra được điều gì đó từ biểu cảm của cô.
“Cô vẫn muốn xóa bỏ nó.” Quân Hoa thở dài.
Diệp Sanh Ca không nói gì.
“Tôi biết cô rất yêu thích diễn xuất, cũng rất có thiên phú, một khi đã xóa bỏ vết bớt này thì sẽ không còn gì có thể cản trở cô nữa.” Quân Hoa nói: “Nhưng tôi vẫn hy vọng cô có thể suy nghĩ thật kỹ.”
Diệp Sanh Ca khựng lại, đột nhiên cười nói: “Không, không chỉ là vì diễn xuất.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất