Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Kỷ Thời Đình khẽ cười, tiếng cười khiến Diệp Sanh Ca suýt chút nữa nổi giận.
Thấy cô sắp xù lông, người đàn ông cuối cùng cũng tốt bụng cho cô đáp án: “Đương nhiên là em lợi hại hơn.”
Giọng điệu của anh rất nghiêm túc, rất đứng đắn.
Diệp Sanh Ca ngây người nhìn anh, không nói nên lời.
… Đã có sự so sánh, vậy thì chứng tỏ, suy đoán của cô là sai lầm.
Quả nhiên cô vẫn là nghĩ nhiều rồi.
Trong lòng dâng lên một chút thất vọng khó nói, tuy kết quả này không nằm ngoài dự đoán, nhưng… là ai khiến cô nảy sinh ảo tưởng vậy?
Kỷ Thời Đình nhìn vẻ mặt sững sờ của cô, nhướng mày: “Sao vậy, đáp án này em vẫn chưa hài lòng?”
Diệp Sanh Ca cười gượng: “Sao có thể, em rất hài lòng. Không hổ là anh không nỡ rời xa em, dù sao em cũng lợi hại hơn cô ấy mà.”
Tuy nói vậy, nhưng tâm trạng của cô vẫn không tốt lắm.
Kỷ Thời Đình khẽ nâng cằm cô lên, đôi mắt đen phản chiếu hình bóng của cô.
“Nhưng trông em có vẻ không vui lắm?” Anh khẽ nhếch mép.
“Không có chuyện đó.” Diệp Sanh Ca ho khan một tiếng: “Anh còn phải về phòng làm việc sao?”
“Hỏi xong rồi à?” Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, chậm rãi hỏi.
“Hỏi xong rồi.” Cô gật đầu: “Sự tò mò của em đã được thỏa mãn, chuyện còn lại anh sẽ xử lý tốt, đúng không?”
Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm – người phụ nữ này khó khăn lắm mới để lộ ra chút cảm xúc thất vọng, đáng tiếc chỉ vài giây sau, lý trí của cô đã đè nén chút thất vọng đó xuống.
Cho nên, hiển nhiên cô cũng không định tiếp tục truy hỏi nữa.
Diệp Sanh Ca bị anh nhìn đến có chút bối rối: “Sao vậy?”
Kỷ Thời Đình không phủ nhận cũng không khẳng định, mỉm cười, ôm cô đứng dậy, đặt cô lên giường, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.
Diệp Sanh Ca ôm gối lăn lộn trên giường, sau đó, khẽ thở dài.
Mong muốn Kỷ Thời Đình chỉ có một mình cô, suy nghĩ này quả thực quá ngây thơ. Cho nên, tuy cô có chút thất vọng, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận.
Chỉ là… Dù sao Lăng Vũ Đồng cũng từng là người phụ nữ của anh, hơn nữa anh còn mang ơn cô ta, lại bởi vì lúc trước anh hiểu lầm cô ta, bây giờ có lẽ còn có chút áy náy. Tuy Kỷ Thời Đình không có tình yêu với cô ta, nhưng ân tình và áy náy cũng đủ để lung lay rất nhiều quyết định của anh, huống chi đối với người phụ nữ của mình, đàn ông bình thường đều sẽ có chút thương tiếc.
Đương nhiên, Kỷ Thời Đình tâm tính kiên định tuyệt đối không phải người đàn ông bình thường có thể so sánh. Nhưng nếu Lăng Vũ Đồng nhất quyết dây dưa, anh thật sự có thể nhẫn tâm sao?
Quả nhiên, chuyện người yêu cũ là phiền phức nhất…
Diệp Sanh Ca đang ngẩn người, không lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Kỷ Thời Đình từ phòng tắm đi ra, lên giường, ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp khàn khàn lộ ra một chút uể oải: “Đang nghĩ gì vậy hử?”
Má cô áp vào lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông, giọng nói có chút ngột ngạt: “Ngày mai em phải về đoàn phim rồi.”
Kỷ Thời Đình cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn trong veo của cô, chậm rãi cười: “Không nỡ xa anh sao?”
Diệp Sanh Ca mím chặt miệng. Không biết tại sao anh lại nghe ra ý tứ không nỡ.
Nhưng mà, có lẽ là do cảm thấy nguy hiểm, nên cô thật sự có chút không nỡ. Mỗi lần cô đến đoàn phim, đều phải quay phim kín lịch trình mấy ngày liền, ai biết trong mấy ngày nay sẽ xảy ra chuyện gì.
“Anh sẽ không gặp riêng cô ấy nữa đầu.” Đầu ngón tay người đàn ông lướt qua gò má cô, trong đôi mắt đen ẩn chứa ý cười hiểu rõ: “Như vậy được chưa?”
“Là anh tự nói đấy nhé!” Mắt Diệp Sanh Ca sáng lên: “Không phải em yêu cầu anh đâu đấy!”

Ads
';
Advertisement