Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca mở to mắt, ngây ngốc nhìn anh, mãi lâu sau, từng chút từng chút, gương mặt cô dần dần đỏ bừng lên.
… Anh đã nghe thấy, chắc chắn anh đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô và Mộ Ngạn Hoài!
Diệp Sanh Ca vừa thẹn thùng vừa tức giận, mãi lâu sau cô nghiến răng nói: “Quá khen, quá khen, anh cũng rất giỏi!”
Kỷ Thời Đình tâm trạng vui vẻ, ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, cười khẽ: “Có thể khiến em bỏ qua tự trọng mà theo tôi, đủ thấy tôi thực sự rất giỏi.”
Diệp Sanh Ca trừng mắt nhìn anh.
… Nói về độ mặt dày thì cô vẫn thua anh một bậc.
“Không phục sao?” Anh bóp nhẹ cằm cô, giọng nói lười biếng, “Hay là tối nay chúng ta so tài một chút?”
“Không cần so nữa, em nhận thua!” Diệp Sanh Ca hậm hực đẩy tay anh ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô đã quyết định rồi, tối nay dù thế nào cũng không thể để anh đạt được mục đích.

Trở về biệt thự Thiên Phàm, hai người cùng nhau dùng bữa tối, rồi Diệp Sanh Ca lấy cớ phải làm việc để trốn vào phòng ngủ phụ.
Kỷ Thời Đình nhìn bóng lưng cô, khẽ nhếch môi cười, sau đó bước vào thư phòng.
Chưa đầy nửa giờ sau, quản gia đến gõ cửa: “Thiếu gia, anh Thư Hàng đến rồi.”
Kỷ Thời Đình không thay đổi sắc mặt, khẽ gật đầu: “Cho cậu ấy vào.”
“Vâng.” Quản gia đáp lời rồi rời đi.
Chẳng bao lâu sau, Ngu Thư Hàng bước vào nhưng Kỷ Thời Đình vẫn dán mắt vào màn hình máy tính, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của anh ấy. Ngu Thư Hàng chỉ biết cười khổ, tự mình kéo ghế lại ngồi xuống.
Khoảng mười phút sau, Kỷ Thời Đình mới nhìn về phía anh ấy: “Có chuyện gì?”
“Tôi đến để xin lỗi cậu.” Dù đã bị phớt lờ mười phút, Ngu Thư Hàng cũng không dám tỏ thái độ, “Mấy ngày trước Lăng Vũ Đồng đã gọi điện nhờ tôi giúp đỡ. Tôi nghĩ rằng nếu đứa trẻ không liên quan gì đến cậu thì không cần phải nói cho cậu biết, vì dù sao cậu cũng đã kết hôn rồi. Còn nếu đứa trẻ là của cậu, tôi sẽ sắp xếp cho cậu gặp Lăng Vũ Đồng để giải quyết vấn đề. Tôi không có ý định giấu giếm cậu.”
Kỷ Thời Đình vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không một chút biểu cảm: “Là Lăng Vũ Đồng yêu cầu cậu đừng nói với tôi phải không.”
“Tôi biết cậu đang trách tôi, nhưng…” Ngu Thư Hàng cười khổ, “Tôi đã tự mình làm xét nghiệm, và trung tâm xét nghiệm tôi chọn là ngẫu nhiên, không ai có thể làm giả kết quả. Vì vậy, Tiểu Tranh đúng là con của cậu. Cậu không nhất thiết phải quay lại với Lăng Vũ Đồng, nhưng Tiểu Tranh là vô tội.”
“Lăng Vũ Đồng đã hứa với tôi rằng ngày mai sẽ đưa đứa trẻ đến, tôi sẽ tiến hành làm lại xét nghiệm lần nữa.” Kỷ Thời Đình nói lạnh lùng.
Nghe vậy, Ngu Thư Hàng có chút khó xử.
Kỷ Thời Đình nhướng mày: “Sao thế, cô ta đổi ý rồi?”
“Cô ấy nói rằng cậu kiên quyết không nhận Tiểu Tranh, cô ấy sợ rằng cậu sẽ làm giả kết quả xét nghiệm…” Ngu Thư Hàng khó khăn nói ra lời này.
“Thật thú vị.” Kỷ Thời Đình cười khẩy, “Tôi không tin tưởng cô ta, cô ta cũng không tin tưởng tôi.”
“Tại buổi tiệc tối qua, thái độ của cậu quá cứng rắn, cô ấy có lo lắng cũng là lẽ đương nhiên.” Ngu Thư Hàng nhìn anh, “Thời Đình, Vũ Đồng không phải loại người như thế. Nếu không chắc chắn đứa trẻ là con cậu, cô ấy sẽ không đeo bám cậu như vậy.”
Kỷ Thời Đình im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng nói: “Tôi biết.”
“Vậy tại sao cậu không nhận Tiểu Tranh?” Ngu Thư Hàng trở nên kích động, “Khi xưa ậu nghĩ rằng cô ấy đã phản bội cậu, vì vậy khi nhà họ Lăng gặp khó khăn, anh không những không giúp đỡ mà còn đổ thêm dầu vào lửa khiến nhà họ Lăng sụp đổ nhanh chóng. Vũ Đồng không trách cậu, còn một mình sinh con cho cậu. Nói cho cùng, chính là cậu có lỗi với cô ấy!”

Ads
';
Advertisement