Lăng Vũ Đồng trừng lớn mắt nhìn cô, ánh mắt như muốn thiêu đốt trên mặt cô một lỗ.
Diệp Sanh Ca mỉm cười đáp lại, còn bưng tách trà lên nhấp một ngụm.
Lăng Vũ Đồng dứt khoát phớt lờ cô, hướng ánh mắt về phía người đàn ông đối diện, giọng nói dịu dàng: “Thời Đình, anh còn nhớ lúc chúng ta học đại học không? Anh thường đợi em tan học rồi đưa em về nhà.”
Kỷ Thời Đình liếc mắt nhìn Diệp Sanh Ca bên cạnh một cách thản nhiên, sau đó khẽ gật đầu: “Tất nhiên là nhớ.”
Trong lòng Diệp Sanh Ca dâng lên một luồng chua xót – Lúc đó nhà họ Lăng chưa phá sản mà? Nhà cô ta không có xe sao? Còn cần người ta đưa đón!
Kỷ Thời Đình cũng vậy, chuyện cỏn con như vậy còn nhớ làm gì?
Tuy trong lòng bực bội, nhưng trên mặt cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không lộ ra chút cảm xúc nào.
Lăng Vũ Đồng không ngờ Kỷ Thời Đình lại trả lời dứt khoát như vậy, trong lòng cô ta không khỏi kích động, nước mắt lưng tròng: “Lúc trước khi anh cầu hôn em, em thật sự rất vui. Còn có ngày chúng ta đính hôn, đó là ngày vui vẻ nhất trong đời em.”
Nói xong, cô ta nhìn Kỷ Thời Đình với vẻ đầy mong đợi.
Vừa rồi Kỷ Thời Đình chỉ hơi động lòng khi nghe cô ta giải thích chuyện năm xưa, sau đó, dù cô ta nói gì, người đàn ông cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Vậy bây giờ thì sao…
“Hôm đó là ngày 25 tháng 3.” Kỷ Thời Đình trầm giọng nói, như thể đã nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.
Nước mắt Lăng Vũ Đồng tuôn rơi, cô ta nghẹn ngào gật đầu: “Đúng, đúng, là ngày 25 tháng 3, sinh nhật của em cũng vào ngày hôm đó… Nếu không phải chuyện sau đó xảy ra, chúng ta đã kết hôn rồi!”
Diệp Sanh Ca siết chặt tách trà trong tay, cố kìm nén chống chế cơn giận muốn đánh người.
… Hai người này quả nhiên đang ôn lại chuyện xưa, nếu cô không đến có phải người đàn ông này đã bị những giọt nước mắt của Lăng Vũ Đồng khuất phục rồi không?
Vừa rồi Hứa Thiều Khanh nói hai người bọn họ có hiểu lầm rất lớn, xem ra là thật, bởi vì lúc này thái độ của Kỷ Thời Đình đối với Lăng Vũ Đồng hoàn toàn khác với tối hôm đó, đây mới là phản ứng bình thường khi gặp lại người yêu cũ.
Diệp Sanh Ca nhất thời rối bời, nếu Kỷ Thời Đình thật sự dao động cô phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự phải nhường chỗ sao?
Không được, không thể nhịn được nữa. Tối qua người đàn ông này còn trên giường ôn nhu với cô, bây giờ lại với người yêu cũ ôn chuyện xưa?
Cô còn đang ngồi đây mà! Coi cô là người chết sao?
Kỷ Thời Đình lại một lần nữa bưng tách trà lên nhấp một ngụm, nhân cơ hội liếc nhìn Diệp Sanh Ca, lại thấy cô nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như muốn phun lửa.
Trong mắt người đàn ông lóe lên một tia ý cười, anh đặt tách trà xuống, đang suy nghĩ xem nên dừng lại ở đây hay là thêm dầu vào lửa, thì người phụ nữ bên cạnh đột nhiên đứng dậy.
“A, nước của anh hết rồi.” Giọng Diệp Sanh Ca cường điệu, “Để em rót thêm cho anh.”
Nói xong, cô nhấc ấm trà lên rót, kết quả không kìm được lực tay, nước trà rót ra hơn phân nửa bắn lên người người đàn ông.
Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm.
“Xin lỗi, em không cố ý.” Diệp Sanh Ca mở to mắt, vẻ mặt vô tội.
Lăng Vũ Đồng biến sắc, lập tức đứng dậy: “Sao cô vụng về vậy! Thời Đình, anh không bị bỏng chứ?”
Nói xong, cô ta vội vàng rút mấy tờ khăn giấy, chồm người định lau cho Kỷ Thời Đình.
Diệp Sanh Ca một tay ngăn cô ta lại: “Không cần cô phải phí tâm. Quần áo ướt hết rồi hay là về thay một bộ khác thì hơn, tránh bị cảm lạnh. Anh nói có đúng không?”
Câu cuối cùng, cô nhìn Kỷ Thời Đình nói, ánh mắt có chút hung dữ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất