Diệp Sanh Ca ngạc nhiên.
Có vẻ như ông cụ Kỷ nghĩ rằng Kỷ Thời Đình không muốn thừa nhận Tiểu Tranh là vì cô.
Ông nghĩ như vậy cũng hợp lý thôi. Dù sao nhà họ Kỷ không phải là gia đình bình thường, con trai cả tương lai rất có thể sẽ kế thừa sự nghiệp của gia đình, nên sự tồn tại của Tiểu Tranh đe dọa trực tiếp đến lợi ích của cô, hoặc nói cách khác là lợi ích của con cô sau này.
Tuy nhiên, Diệp Sanh Ca trước đây chưa từng nghĩ xa đến vậy. Chẳng lẽ… đây chính là lý do thật sự khiến Kỷ Thời Đình không chịu thừa nhận Tiểu Tranh?
Cô quay đầu nhìn Kỷ Thời Đình, đột nhiên cũng có chút không chắc chắn.
Kỷ Thời Đình bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của cô, liền lạnh lùng cười: “Em cũng nghĩ như vậy à?”
Diệp Sanh Ca giật mình, vội vàng lắc đầu: “Không, tất nhiên là không.”
Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô cũng ngay lập tức loại trừ khả năng này. Đối với Kỷ Thời Đình, cô chưa chắc đã quan trọng đến mức đó…
Kỷ Thời Đình lại chuyển ánh mắt sang ông cụ: “Ông yên tâm, vợ cháu là người hiểu chuyện. Những gì ông lo lắng, cháu đảm bảo là cô ấy chưa bao giờ để tâm. Nếu Tiểu Tranh thật sự là con trai cháu, cô ấy cũng không ngại làm mẹ kế.”
Nói xong, anh cười lạnh, liếc nhìn Diệp Sanh Ca, trong đôi mắt đen như mực của anh hiện lên một cảm xúc khó hiểu: “Anh nói đúng không?”
Giọng điệu của anh mang theo chút mỉa mai khiến Diệp Sanh Ca cảm thấy khó hiểu.
Nhưng khi nghe anh hỏi, cô vẫn không ngần ngại gật đầu: “Đúng vậy, ông nội, ông yên tâm. Đứa trẻ này đã có từ trước khi cháu và Thời Đình kết hôn, không phải là do anh ấy phản bội cháu nên cháu sẽ không bận tâm… Nếu đứa bé thực sự là con của Thời Đình, chúng ta chắc chắn sẽ tìm ra cách tốt nhất cho nó. Cháu thậm chí có thể chăm sóc đứa bé.”
Kỷ Thời Đình nhìn khuôn mặt chân thành của cô, trong mắt càng lộ rõ sự tức giận.
Ông cụ Kỷ nhìn cô rồi lại nhìn Kỷ Thời Đình, sau một lúc lâu, ông hừ một tiếng rồi đi thẳng vào phòng khách.
…
Mọi người cùng ngồi xuống ghế sofa.
Diệp Sanh Ca thực sự đã rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn cố gắng giữ tinh thần, kể lại tường tận những gì đã xảy ra tối nay cho ông cụ.
Kỷ Thời Đình thì giữ im lặng, khuôn mặt anh lạnh lùng, tỏa ra sự xa cách khiến người khác không dám lại gần, anh không nói một lời nào.
“Ông nội, mọi chuyện là như vậy đấy.” Nói xong, Diệp Sanh Ca thở dài, “Cháu và Thời Đình đều cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó mờ ám.”
Ông cụ Kỷ nhíu mày, nhìn về phía Kỷ Thời Đình: “Tại sao cháu lại khăng khăng rằng đứa trẻ đó không liên quan đến cháu? Ông đã điều tra rồi, vào thời điểm đó cháu và cô gái kia vẫn còn bên nhau, mà cô ấy lại rất yêu cháu, không thể nào làm điều có lỗi với cháu được. Vì vậy, khi hai đứa chia tay, ông đã thắc mắc rất lâu.”
Lông mày Kỷ Thời Đình đột nhiên nhíu lại, sự tức giận bắt đầu hiện rõ trên khuôn mặt, như thể anh vừa nhớ lại một chuyện không mấy vui vẻ trong quá khứ.
“Cháu đã nói không phải là không phải.” Anh lạnh lùng nói, “Nếu ông không tin thì ngày mai có thể làm thêm một xét nghiệm ADN khác.”
“Không được!” Ông cụ Kỷ lập tức phản đối, “Nếu cháu làm như vậy, đứa trẻ sau này sẽ nhìn cháu thế nào? Ở tuổi này nó đã bắt đầu ghi nhớ mọi thứ rồi.”
“Cháu vốn dĩ không phải là cha của nó.” Kỷ Thời Đình cười khẩy, “Có lẽ đối với đứa bé, đó lại là điều tốt.”
Ông cụ Kỷ tức giận, trừng mắt nhìn anh: “Bạn cũ của ông nói rằng đứa trẻ đó trông rất giống cháu!”
“Vậy thì ông ấy nên đi khám mắt.” Kỷ Thời Đình đáp trả, đồng thời đặt mạnh ly nước xuống bàn.
“Cháu… cháu làm ông tức chết mất thôi!” Ông Kỷ tức giận nói lớn, “Nếu cháu không chịu nuôi thì ông sẽ đưa đứa trẻ về nhà chính để ông nuôi nó!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất