Lăng Vũ Đồng như bị một cú đấm bất ngờ giáng xuống, gương mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi, như thể đang hoài nghi rằng mình nghe lầm.
Diệp Sanh Ca thầm thở dài trong lòng.
Kỷ Thời Đình vốn không phải là người đàn ông dịu dàng, ngay cả với cô, trừ khi anh muốn, còn không thì anh rất hiếm khi nói lời ngọt ngào, huống chi là đối với một người yêu cũ đã xa cách nhiều năm.
Chữ “thương hoa tiếc ngọc” chưa bao giờ tồn tại trong từ điển của anh.
Nhưng Diệp Sanh Ca không có thời gian để thương hại Lăng Vũ Đồng.
“Cô Lăng, cô cũng nghe thấy rồi đấy.” Diệp Sanh Ca mỉm cười lạnh lùng, “Đối với Tiểu Tranh, cha ruột hay mẹ ruột, chỉ có thể chọn một. Dù tôi có nhường lại cho cô, Thời Đình cũng không thể chấp nhận cô.”
“Nhưng tôi đã hứa với Tiểu Tranh rồi.” Lăng Vũ Đồng đau đớn thì thầm, “Tôi đã hứa sẽ đưa con đi tìm cha, đã hứa sẽ cho con một gia đình trọn vẹn…”
“Con không cần nữa!” Tiểu Tranh đột nhiên nắm chặt tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, “Con không cần cha nữa, mẹ ơi, con không cần cha nữa, chúng ta đi đi, được không…”
Giọng nói của cậu bé mang theo nỗi nghẹn ngào, nước mắt đã dâng đầy trong đôi mắt to tròn.
“Tiểu Tranh!” Lăng Vũ Đồng đau xót vô cùng, ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ của con, nghẹn ngào nói, “Là mẹ làm khổ con, mẹ xin lỗi con… Cha con thực ra là rất yêu con, đừng nói những lời giận dỗi như thế, ngoan nào…”
“Cô nghĩ Tiểu Tranh buồn vì Thời Đình không nhận con sao?” Diệp Sanh Ca thật sự tức giận, “Xem ra những lời tôi vừa nói, cô hoàn toàn không nghe lọt tai chút nào. Đối với Tiểu Tranh, Thời Đình chỉ là một người xa lạ, anh ấy đối xử thế nào với thằng bé, thằng bé sẽ không để tâm. Người thực sự khiến con đau lòng là cô, là cô đã đẩy thằng bé vào hoàn cảnh như thế này, cô nghĩ trẻ con không biết gì sao?”
Lăng Vũ Đồng tức đến đỏ mặt, nhưng không thể phản bác được một câu nào.
Kỷ Thời Đình mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt càng thêm lạnh lùng và căm phẫn.
Anh nhìn Diệp Sanh Ca, nắm chặt tay cô, đè nén cơn giận xuống: “Chúng ta đi thôi.”
“Thời Đình!” Ngu Thư Hàng nắm chặt tay, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, anh ta nhặt lấy bản giám định ADN từ dưới đất, đưa ra trước mặt Kỷ Thời Đình, “Hôm đó tôi đã lấy một sợi tóc từ quần áo của cậu và đích thân đem đi xét nghiệm. Tôi biết cậu không muốn chấp nhận sự thật này, nhưng Tiểu Tranh thực sự là con trai của cậu.”
Vừa rồi Kỷ Thời Đình đã nói rất rõ ràng, anh sẵn sàng coi Tiểu Tranh như con trai mình, nhưng ngầm ý là anh vẫn không muốn thừa nhận đứa trẻ này có quan hệ máu mủ với mình.
Thật sự là quá bất công cho đứa trẻ!
Kỷ Thời Đình không nói gì, chỉ nhìn sâu vào anh ta, trong đôi mắt đen láy không thể đoán được cảm xúc.
Một lúc sau, anh khẽ nhếch môi cười lạnh: “Thật sao?”
Ngu Thư Hàng đối diện với áp lực và sự căm giận của anh, không hề do dự gật đầu: “Cậu biết tôi là người thế nào, chuyện lớn như vậy, tôi không thể lừa cậu.”
Giang Lan cũng không thể nhịn được nữa mà lên tiếng, giọng run run: “Anh Kỷ, tôi biết Vũ Đồng không nên lên tiếng ở đây, nhưng anh không biết cô ấy đã phải chịu bao nhiêu khổ sở vì đứa trẻ này. Nếu hôm nay anh thật sự cứ thế rời đi thì Vũ Đồng và Tiểu Tranh sau này biết sống ra sao?”
Ban đầu họ không có ý định công khai như thế này, nhưng thái độ quá lạnh nhạt của Kỷ Thời Đình đối với Lăng Vũ Đồng đã khiến cô ta nhất thời xúc động, lỡ công khai sự tồn tại của Tiểu Tranh trước mặt bao người.
Nếu hôm nay Kỷ Thời Đình không lập tức đưa ra lời giải thích cho mẹ con Lăng Vũ Đồng, họ sẽ hoàn toàn trở thành trò cười, và danh tiếng của Kỷ Thời Đình cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Vì vậy, Giang Lan bằng mọi giá không thể để Kỷ Thời Đình rời đi như thế này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất