Không trách được Lăng Vũ Đồng cố ý kể cho cô nghe câu chuyện đó, mọi chi tiết trong câu chuyện đều ám chỉ cô – “vợ của nam chính” chỉ là kẻ thế thân, tốt nhất nên chủ động rời đi để thành toàn cho cô ta và “tình yêu đích thực” của nam chính.
Hơn nữa, Diệp Sanh Ca và Lăng Vũ Đồng quả thực có phần giống nhau cho nên Lăng Vũ Đồng tin rằng Kỷ Thời Đình vẫn còn yêu cô ta.
Nhưng Diệp Sanh Ca phản ứng chậm chạp không hiểu được ẩn ý của cô ta, vì vậy sau đó Lăng Vũ Đồng lại gửi cho cô ảnh chụp chung với Kỷ Thời Đình lúc đính hôn, hy vọng cô biết điều.
Thế nhưng Diệp Sanh Ca vẫn không có phản ứng gì, cho nên, Lăng Vũ Đồng liền nhờ Ngu Thư Hàng, để anh ta nhất định phải đảm bảo Kỷ Thời Đình tham gia buổi tiệc chào mừng hôm nay, để có thể nói chuyện rõ ràng với anh.
Đúng rồi, còn có Tiểu Tranh nữa.
Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca khó khăn nuốt nước miếng, trong đầu có một thoáng trống rỗng.
…
Ở lối vào, đã có các vị tai to mặt lớn tươi cười niềm nở tiến lên đón, bắt tay chào hỏi ngài Quân, cũng có những người phụ nữ ân cần tiếp đãi vợ con ngài Quân.
Lăng Vũ Đồng vừa trò chuyện với đối phương, vừa tìm kiếm gì đó.
Kỷ Thời Đình dửng dưng thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngu Thư Hàng: “Món nợ này chúng ta từ từ tính.”
Ngu Thư Hàng bất đắc dĩ cười khổ, cũng không biện giải thêm nữa.
Kỷ Thời Đình nhìn về phía Diệp Sanh Ca.
Cô ngây người ra, không biết đang suy nghĩ gì.
Kỷ Thời Đình hơi nhíu mày, ôm cô đi đến chỗ vắng vẻ bên cạnh, đưa tay nhéo nhéo mặt cô: “Nhìn anh.”
Diệp Sanh Ca ngơ ngác ngẩng đầu lên.
“Em hẳn là biết anh và Lăng Vũ Đồng đã từng đính hôn.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói.
Diệp Sanh Ca gật đầu.
“Nhưng đã chia tay từ lâu rồi.” Người đàn ông nói tiếp.
Diệp Sanh Ca tiếp tục gật đầu.
“Anh không biết cô ta đã trở về, còn với thân phận như vậy, nhưng dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không qua lại với cô ta nữa.” Anh hơi nhíu mày, “Anh không ngờ cô ta lại đi tìm em. Bất kể cô ta nói gì, em cũng đừng tin.”
Diệp Sanh Ca chớp mắt.
“Nhớ chưa?” Ánh mắt người đàn ông trầm xuống.
Diệp Sanh Ca dùng sức gật đầu.
Sắc mặt anh hơi dịu đi, ôm cô vào lòng: “Ngoan. Không được suy nghĩ lung tung, có vấn đề gì thì hỏi anh.”
Diệp Sanh Ca đưa tay ôm lấy eo anh, ánh mắt vẫn còn có chút ngơ ngác.
Người đàn ông này đang giải thích với cô.
Hơn nữa, cô cũng tin tưởng lời anh nói.
Cho dù chỉ dựa vào lời kể của Lăng Vũ Đồng, cô cũng tin chắc anh và Lăng Vũ Đồng đã không còn gì nữa.
Thế nhưng, Tiểu Tranh thì sao? Đứa bé đó… rất có thể là con trai của anh, anh còn chưa biết đó là con của mình.
“Thời Đình…” Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định lên tiếng.
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô.
“Đứa bé Tiểu Tranh đó… là con trai của Lăng Vũ Đồng.” Diệp Sanh Ca liếm môi, “Nó…”
Kỷ Thời Đình lập tức nhận ra cô đang nghi ngờ điều gì.
Sắc mặt anh sa sầm, búng tay lên trán cô một cái: “Anh không quản đứa bé đó từ đâu chui ra, nhưng chắc chắn không liên quan gì đến anh.”
“Anh chắc chắn?” Diệp Sanh Ca mở to mắt.
“Anh chắc chắn.” Sắc mặt người đàn ông đen lại, lại búng lên trán cô một cái, “Còn dám nghi ngờ, anh cốc đầu em bây giờ!”
Diệp Sanh Ca thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì ôm lấy eo anh: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nếu không em thật sự không biết phải làm sao…”
Bạn gái cũ không đáng sợ, nhưng bạn gái cũ mà còn mang theo con của anh, vậy thì hơi phiền phức.
Kỷ Thời Đình khẽ mấp máy môi, dường như còn muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng anh chỉ bất đắc dĩ thốt ra ba chữ: “Tin tưởng anh.”
Diệp Sanh Ca gật đầu lia lịa.
…
Bên kia, Lăng Vũ Đồng rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng Kỷ Thời Đình.
Thế nhưng anh… lại đang ôm người phụ nữ đó.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất