Tôn Diệp gật đầu, khoảng nửa tiếng sau, anh ta đã đặt kết quả điều tra lên bàn làm việc của Kỷ Thời Đình.
“… Trong số các trợ lý đạo diễn hoặc trợ lý sản xuất của Trần An Chi không có ai tên là Ada.” Tôn Diệp nói, “Tuy nhiên, tôi phát hiện ra rằng nhiếp ảnh gia riêng của ông ta tên là Ada.”
“Có ảnh chứ?” Kỷ Thời Đình lạnh mặt hỏi.
“Chỉ có một bức ảnh, nhưng hơi mờ.” Tôn Diệp đưa một bức ảnh đã in ra, “Đây là ảnh cô ta chụp với Trần An Chi ở phim trường.”
Người phụ nữ trong ảnh mặc áo khoác dài, tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa, cô ta quay nghiêng người, chỉ để lộ một nửa khuôn mặt, nhưng đường nét bên mặt của cô ta khiến Kỷ Thời Đình nhớ đến một người.
Anh nhíu mày, siết chặt bức ảnh trong tay, lạnh lùng ra lệnh: “Chuẩn bị xe, đến tòa nhà Huệ Cảnh.”
…
Cùng lúc đó, Diệp Sanh Ca đã ở tầng 17 tòa nhà Huệ Cảnh, sau khi cô báo tên, thái độ của nhân viên làm việc lập tức trở nên cung kính, còn đích thân đưa cô đến phòng họp.
“Diệp tiểu thư, hôm nay trong danh sách chỉ có tổng cộng năm người, cô là người cuối cùng. Mong cô thông cảm, bốn diễn viên trước đều là những nhân vật tầm cỡ ảnh hậu, thời gian của họ rất eo hẹp, chúng tôi chỉ có thể sắp xếp thời gian linh hoạt một chút. Hiện tại người mà đạo diễn Trần đang gặp là Sở Văn Giai.” Anh ta giải thích, dường như sợ Diệp Sanh Ca tức giận.
Nghe đến cái tên ảnh hậu Sở Văn Giai, Diệp Sanh Ca biết được sức nặng của bốn người phỏng vấn trước nên cô đương nhiên sẽ không tức giận.
“Không sao, tôi hoàn toàn hiểu.” Cô mỉm cười nói.
Xem ra cô vốn dĩ đã nằm trong danh sách phỏng vấn cuối cùng, không biết Ada kia là chuyện gì nữa.
Cô không khỏi cảm thán Kỷ Thời Đình làm việc thật chu đáo, mặc dù anh gần như chưa bao giờ chủ động giúp cô việc gì, nhưng một khi muốn giành lấy vai diễn cho cô, anh sẽ trực tiếp đưa cô vào danh sách. Hơn nữa, thái độ của nhân viên đối với cô rất cung kính, có lẽ là Trần An Chi đã đặc biệt dặn dò… Năng lực của Kỷ Thời Đình có thể còn lớn hơn cô tưởng tượng.
Người chồng này thật tốt, cô không thể để người khác cướp anh đi được.
“Tới rồi.” Nhân viên mỉm cười mở cửa cho cô, “Cô đợi ở đây một lát, tôi đi rót nước cho cô.”
Diệp Sanh Ca nói lời cảm ơn, đẩy cửa bước vào.
Bên trong đã có người đợi sẵn, không ngờ lại là Lam Tâm, tiểu hoa đán nổi tiếng gần đây, cô ta được trợ lý và stylist vây quanh như sao trên trời, khí thế kinh người.
Diệp Sanh Ca đang suy nghĩ có nên tiến lên chào hỏi Lam Tâm hay không nhưng ánh mắt của đối phương lướt qua người cô rồi lạnh lùng dời đi.
Diệp Sanh Ca lập tức từ bỏ ý định này.
Vài phút sau, lại có người đẩy cửa bước vào, không ngờ lại là Ada, người đã phỏng vấn cô trước đó.
Diệp Sanh Ca ngạc nhiên, kết quả là Ada trực tiếp phớt lờ cô, đi thẳng đến chào hỏi Lam Tâm một cách thân thiết, hai người còn ôm nhau.
Sau đó, họ bắt đầu trò chuyện bằng tiếng nước ngoài, Diệp Sanh Ca nghe ra họ đang nói tiếng Tây Ban Nha. Khi còn đi học, cô thấy tiếng Tây Ban Nha rất hay nên đã cố ý học, vì vậy cô hoàn toàn hiểu được nội dung cuộc trò chuyện của họ.
“Người phụ nữ đối diện cũng đến thử vai sao?” Sau khi chào hỏi, Lam Tâm hỏi.
“Tôi thấy cô ta có trong danh sách của đạo diễn Trần. Thật kỳ lạ, đến giờ cô ta vẫn chưa có tác phẩm nào để thử vai, bộ phim truyền hình duy nhất vẫn đang trong quá trình quay.” Ada nói với giọng khinh thường.
“Chắc lại là “ngủ” để có được vai diễn.” Lam Tâm cười lạnh, “Bầu không khí trong giới ngày càng tệ. Thử vai chung với loại người này đúng là mất mặt.”
Nghe đến đây, Diệp Sanh Ca đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào họ.
—— ~ Các bạn miền Bắc ơi, các bạn tránh bão sao rùi, cầu mong các bảo bối của Hố an toàn nhé <333
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất