Với năng lực của người đàn ông này, anh không thể chỉ có một cách chạy trốn. Hơn nữa rõ ràng đây là một cách mạo hiểm nhất cũng không đáng tin cậy nhất, chỉ cần sơ sẩy một chút, anh sẽ chôn thân nơi đáy biển.
Hơn nữa, đối mặt với biển cả mênh mông lạnh lẽo, cho dù có cân nhắc lợi hại có mấy người dám không chút do dự nhảy xuống?
Một người lý trí như anh sao có thể lựa chọn cách làm thiếu lý trí như vậy?
Nghĩ đến đây, cô lại có chút muốn khóc. Chỉ là, nếu anh không muốn thừa nhận cô cũng không muốn truy hỏi nữa.
Quả nhiên như Kỷ Thời Đình dự liệu, bọn họ đi chưa được bao xa liền nhìn thấy một cái lều cỏ đơn sơ. Đi vào trong, Kỷ Thời Đình đưa tay mò mẫm một hồi, sờ đến một sợi dây, anh nhẹ nhàng kéo một cái, trong lều liền sáng lên.
Trong lều không chỉ có đèn, còn có một chiếc giường nhỏ hẹp và một chiếc chăn, bên giường để một cái lò, trên lò có ấm nước, trong góc còn có một thùng nước ngọt.
“Không tệ.” Người đàn ông rất hài lòng.
Diệp Sanh Ca lại đang nhìn Kỷ Thời Đình.
Anh toàn thân ướt sũng, áo sơ mi và quần tây dính chặt vào người, cho dù là bộ dạng chật vật như vậy, cũng không thể làm giảm đi chút nào sự quyến rũ của anh.
Cô ngây ngốc nhìn anh, lại có chút muốn khóc.
Kỷ Thời Đình quan sát xong hoàn cảnh trong lều, quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng ngẩn người của cô, chóp mũi đột nhiên hơi nhíu lại.
Gương mặt cô trắng bệch, cơ thể còn run rẩy nhẹ, rõ ràng là bị lạnh không nhẹ. Kỷ Thời Đình đột nhiên nhớ tới lúc nãy, cô như diều đứt dây từ trên boong tàu rơi xuống biển.
Yết hầu anh chuyển động, đột nhiên đưa tay ra ôm chặt cô vào lòng, đôi môi lạnh lẽo rơi trên trán cô, như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Người phụ nữ ngốc ngốc này, may mà cô không sao.
“Đừng ngẩn người nữa, cởi quần áo ướt ra chui vào trong chăn đi.” Anh khàn giọng phân phó, “Muộn nhất là đến sáng mai, đội cứu hộ hẳn là có thể tìm thấy nơi này.”
Diệp Sanh Ca ngơ ngác gật đầu, cũng không còn để ý đến ngại ngùng, run rẩy cởi chiếc váy ướt sũng ra, cũng may hôm nay bọn họ mặc ít, nếu không căn bản không thể nào bơi trong biển lâu như vậy.
Kỷ Thời Đình nhìn cơ thể trắng bệch vì lạnh của cô, đồng tử co rút lại, dứt khoát bế cô lên, nhét cô vào trong chăn, sau đó nhóm lửa cho lò, đổ đầy nước ngọt vào ấm đặt lên trên lò, cuối cùng mới cởi quần áo của mình ra.
Diệp Sanh Ca cuộn tròn trong chăn, cơ thể run rẩy, ánh mắt lại vẫn luôn dừng trên người anh. Mãi đến khi cơ thể rắn chắc của người đàn ông từng chút một lộ ra trước mắt cô, cô mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng dời mắt đi.
Kỷ Thời Đình quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng muốn che giấu của cô, khẽ cười một tiếng, vén chăn chui vào.
Giường rất hẹp, căn bản không đủ chỗ cho hai người, Kỷ Thời Đình dứt khoát ôm lấy cô từ phía sau, Diệp Sanh Ca đã theo bản năng áp mặt vào ngực anh, hai tay ôm lấy eo thon chắc của anh.
Kỷ Thời Đình nhíu mày kéo chăn lên cao một chút, che kín vai cô – chăn có mùi ẩm mốc, nhưng lúc này không còn để ý nhiều như vậy nữa.
Người đàn ông thấp giọng nói, nắm lấy hai tay lạnh buốt của cô, đặt trong lòng bàn tay ra sức xoa, nhưng xoa hồi lâu cũng không thấy đỡ hơn, ánh mắt anh trầm xuống: “Có cảm giác gì không?”
Diệp Sanh Ca ngước đôi mắt long lanh nhìn anh, nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Em ngốc sao?” Kỷ Thời Đình nhéo nhéo mặt cô, ánh mắt như động vật nhỏ của người phụ nữ khiến trái tim anh khẽ động, sau đó giọng nói trầm xuống, “Anh biết một cách sưởi ấm, muốn thử không?”
——Là cách gì nhỉ… hehe độc giả đón chờ chương sau nhé. Vẫn là câu nói cũ, Hố luôn cố gắng mang đến một Kỉ Thời Đình và Diệp Sanh Ca chỉn chu trong từng câu chữ, tuy nhiên vẫn không tránh khỏi sai sót, mong độc giả hoan hỉ bỏ qua nha, Lớp diu mo~!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất