Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Vậy ra những gì cậu vừa nói đều là giả dối?” Kỷ Thời Đình vẫn từng bước ép sát, “Chỉ là để dẫn dụ SanhCa rời khỏi tôi?”
“Không, những gì tôi vừa nói đều là thật.” Giọng Tiêu Duệ Lãng rất dịu dàng, “Mẹ tôi vì cha anh nên bị ông già kia hành hạ đến chết là thật, tôi hận anh cũng là thật.”
“Nếu mục tiêu của cậu là tôi vậy thì thả cô ấy ra.” Giọng Kỷ Thời Đình nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng lại lộ ra chút run rẩy khó nhận thấy, “Tiêu Duệ Lãng, nếu cậu còn là đàn ông thì đừng làm khó phụ nữ.”
Tiêu Duệ Lãng cười nham hiểm: “Loại lời này với tôi vô dụng.”
Yết hầu Kỷ Thời Đình trượt lên xuống: “Cậu thả cô ấy ra, tôi có thể mặc cậu xử lý.”
Tiêu Duệ Lãng làm như không nghe thấy, tự mình nói: “Nói thật, hình như tôi chưa từng thấy anh mất bình tĩnh. Tôi thật sự rất chán ghét bộ dạng ung dung tự tại của anh, như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Đáng tiếc, bây giờ người phụ nữ của anh đang trong tay tôi.”
Vừa dứt lời, du thuyền đột nhiên rung chuyển dữ dội, tiếng thét kinh hãi vang lên từ bốn phương tám hướng. Trên boong tàu dần dần xuất hiện nhiều người, nhưng những người đó đều bận rộn thả xuồng cứu sinh để chạy trốn, hầu như không ai chú ý đến cảnh tượng ở mũi tàu, cho dù có người chú ý thì lúc này bọn họ cũng không rảnh để ý đến.
Chấn động ngày càng thường xuyên, nhưng Tiêu Duệ Lãng vẫn không hề nao núng, ngược lại càng cười khoái trá hơn.
Kỷ Thời Đình vẫn nhìn chằm chằm vào hai người: “Nếu du thuyền chìm, cậu cũng sẽ mất mạng.”
“Mất mạng thì mất mạng thôi.” Tiêu Duệ Lãng cười một tiếng, sau đó cổ tay khẽ động, cả người Diệp Sanh Ca liền ngả ra sau vài phần, cô kêu lên một tiếng thất thanh, sau đó liền cắn chặt môi.
Sắc mặt Kỷ Thời Đình kịch biến: “Dừng tay!”
“Hahaha, anh thật sự rất quan tâm đến cô ta.” Tiêu Duệ Lãng dường như rất hài lòng, “Nếu tôi thật sự đẩy cô ta xuống, anh định làm gì? Nhảy theo sao?”
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Kỷ Thời Đình nhìn thân thể Diệp Sanh Ca đang chao đảo, tim như bị dao cắt, giọng nói càng thêm khàn đặc, “Tiêu Duệ Lãng, bất kể cậu muốn gì, tôi đều có thể đáp ứng cậu, chỉ cần cậu thả cô ấy ra.”
“Tôi muốn anh cầu xin tôi, tôi muốn anh quỳ xuống, tôi muốn anh khúm núm cầu xin tôi!” Giọng anh ta đột nhiên trở nên the thé, “Anh làm được không?”
Đồng tử Kỷ Thời Đình co lại dữ dội.
“Không!” Ngược lại là Diệp Sanh Ca hét lên, “Thời Đình, anh mau đi đi. Đừng ở lại đây. Anh ta sẽ không làm gì em đâu.”
“Đó là chưa chắc.” Tiêu Duệ Lãng nói xong, dùng sức kéo cô vào lòng, hơi thở lạnh lẽo phả vào má cô, “Mộc Hạ của tôi, thật ra tôi rất thích tác phẩm của em. Nhưng em muốn sống sót thì phải xem người đàn ông của em có thể hạ mình được hay không.”
“Cậu nói thật chứ?” Kỷ Thời Đình bình tĩnh nói, “Chỉ cần tôi quỳ xuống, cầu xin cậu thì cậu sẽ thả cô ấy ra?”
“Đúng vậy.” Tiêu Duệ Lãng hưng phấn nói.
Kỷ Thời Đình lại chậm rãi bước thêm hai bước, sau đó bắt đầu khuỵu gối.
“Không!” Diệp Sanh Ca như muốn sụp đổ, “Thời Đình, đừng!”
“Suỵt.” Ánh mắt Kỷ Thời Đình mang theo ý cười rơi vào người cô, đôi mắt đen láy tựa hồ còn sáng chói hơn cả màn đêm sau lưng anh, “Đừng sợ.”
Toàn thân Diệp Sanh Ca run rẩy, không biết lấy đâu ra sức lực, hung hăng đâm vào người Tiêu Duệ Lãng bên cạnh. Người đàn ông đang trong cơn hưng phấn nhất thời lơ là, vậy nên để cô thoát khỏi sự kìm kẹp.
Nhưng thân tàu vào lúc này lại nghiêng ngả dữ dội ——

Ads
';
Advertisement