Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca nhìn thấy vết rượu vang đỏ loang lổ trên người người đẹp, đầu óc ong ong.
“Xin lỗi, tôi không cố ý!” Cô áy náy xin lỗi, “Cái đó, tôi dìu cô vào nhà vệ sinh xử lý một chút nhé?”
“Xử lý thế nào? Xử lý thế nào thì cái váy này cũng bị cô làm hỏng rồi!” Người đẹp tức giận đến mức không thể kiềm chế được, “Cô muốn tôi mặc cái váy bị bẩn này tham gia hôn lễ? Nói đùa gì vậy!”
“Vậy… tôi đi mượn cho cô một bộ váy dự phòng nhé?” Diệp Sanh Ca tự biết mình đuối lý cho nên rất thành khẩn.
“Tôi không cần váy dự phòng!” Người đẹp trừng mắt nhìn cô.
“Vậy… hay là tôi gọi người mang đến cho cô một bộ?” Diệp Sanh Ca tiếp tục đề nghị.
“Du thuyền đã rời bến rồi!” Người đẹp cười lạnh, “Hơn nữa hôn lễ còn nửa tiếng nữa là bắt đầu rồi! Cho dù cô có gọi người mang đến cũng không kịp đâu!”
“Vậy… rốt cuộc cô muốn tôi thế nào?” Diệp Sanh Ca hơi nhíu mày, “Nếu cô không ngại, tôi có thể đổi bộ váy trên người tôi cho cô, tôi mặc bộ bị rượu vang đỏ hắt bẩn này.”
“Ai thèm mặc đồ của cô chứ!” Cô ta khinh thường nhìn Diệp Sanh Ca từ trên xuống dưới, “Nhà họ Tiêu và nhà họ Lê là cái thá gì? Chó mèo gì cũng mời đến! Thật là tức chết tôi rồi!”
Diệp Sanh Ca nghiến răng, nhưng nghĩ đến dù sao cũng là mình sai trước đành nhịn cơn giận muốn phản bác: “Vị tiểu thư này, đụng phải cô là tôi sai, bây giờ việc cấp bách là nghĩ cách giải quyết, cô muốn mắng tôi, sau này chắc chắn còn nhiều cơ hội.”
“Giải quyết?” Cô ta cười lạnh một tiếng, đánh giá Diệp Sanh Ca từ trên xuống dưới, xác định mình chưa từng gặp nhân vật nào như vậy trong giới thượng lưu bèn lên tiếng với vẻ kiêu ngạo, “Cô cởi bộ váy trên người ra, tôi sẽ không so đo với cô nữa.”
“Được, chúng ta vào nhà vệ sinh…”
“Không, ý tôi là ở đây, cởi ra trước mặt mọi người.” Cô ta nói với vẻ đầy ác ý.
Sắc mặt Diệp Sanh Ca sa sầm: “Ý cô là gì?”
“Không hiểu sao?” Cô ta cười lạnh một tiếng, “Váy đã bị hỏng rồi, nhìn bộ dạng của cô, chắc cũng không đền nổi. Bản tiểu thư đây cũng chẳng thèm để ý số tiền bồi thường ít ỏi đó của cô, chỉ cần cô cởi váy của cô ra ở đây, tôi sẽ không so đo với cô nữa!”
“Không thể nào.” Giọng Diệp Sanh Ca lạnh lùng, “Cô đừng có quá đáng.”
“Tôi quá đáng thì sao?” Đối phương nắm chặt cổ tay Diệp Sanh Ca, nhướng mày, giọng nói đột nhiên cao vút, “Không làm theo, hôm nay cô đừng hòng đi!”

Cách đó không xa, Kỷ Thời Đình đang trò chuyện với mấy vị khách, thái độ của anh cao quý nhưng không kiêu ngạo, cho nên tuy thần sắc lạnh nhạt nhưng mấy vị khách đó cũng không cảm thấy bị coi thường.
Đột nhiên, một giọng nữ the thé vang lên bên tai anh.
“… Không làm theo, hôm nay cô đừng hòng đi!”
Kỷ Thời Đình hơi nhíu mày, lơ đãng liếc mắt sang bên cạnh, kết quả một bóng dáng mảnh mai quen thuộc lọt vào tầm mắt anh.
Đồng tử của Kỷ Thời Đình co lại, thần sắc lập tức thay đổi.
Mấy vị khách thấy vậy cũng nhìn theo ánh mắt của anh, có người giảng hòa nói: “Vậy mà lại cãi nhau ở địa bàn của nhà họ Tiêu, đúng là không biết điều. … Đi gọi bảo vệ đến xử lý.”
Câu nói cuối cùng là anh ta nói với thuộc hạ bên cạnh.
“Chờ đã.” Giọng Kỷ Thời Đình trầm thấp, đã xoay người đi về phía đó, “Xin lỗi.”
Nụ cười trên mặt Tạ Tư Ỷ cũng biến mất, cô ta kinh ngạc nhìn về phía đó, sau đó trong mắt dâng lên vẻ khiếp sợ.
Cô ta gần như không chút do dự đuổi theo.

Diệp Sanh Ca và đối phương giằng co không xong, trong lòng tràn đầy lo lắng và bực bội.
Đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói lười biếng mang theo ý cười: “Hứa tiểu thư, khách của tôi chọc giận cô sao?”

Ads
';
Advertisement