Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Trên xe, Mộ Hiểu Nhã cuối cùng cũng biết mọi chuyện đã xảy ra. Sắc mặt cô ta tái nhợt, toàn thân run rẩy.
“Nhất định phải có cách.” Cô ta lẩm bẩm, ánh mắt trở nên hoảng loạn, “Nhanh, nhanh, liên lạc với anh trai!”
“Điện thoại của Mộ tổng không thể kết nối được.” Tống Dật Hải cũng đầy lo lắng, “Mấy ngày gần đây, Mộ tổng dường như không đến công ty. Tôi đã mấy ngày rồi không gặp anh ấy.”
Mộ Hiểu Nhã sững sờ, đột nhiên nhận ra cô ta cũng đã mấy ngày không gặp Mộ Ngạn Hoài. Lần cuối cùng gặp anh ta trông anh ta rất phân tâm, thỉnh thoảng liên lạc cũng chỉ hỏi về việc cô và Tiêu Duệ Lãng tiến triển thế nào.
“Chị Hiểu Nhã, chị bình tĩnh lại.” Tiểu Thất cố gắng an ủi cô ta, “Chúng ta có thể liên hệ với Tiêu thiếu gia nhờ anh ấy nghĩ cách giúp chị.”
Nghe Tiểu Thất nói, sắc mặt Mộ Hiểu Nhã hiện lên nỗi sợ hãi tột độ.
Cô ta như bị ai bóp nghẹt cổ, đôi mắt mở to đầy kinh hãi.
“Tiêu… Tiêu Duệ Lãng…” Giọng cô ta run rẩy như muốn bật khóc, “Anh ta theo đuổi tôi, muốn tôi đóng phim của Trần An Chi vì nghĩ rằng tôi là Mộc Hạ. Giờ đây bằng chứng rõ ràng đã xuất hiện, anh ta không tìm tôi gây rắc rối là may rồi, làm sao có thể giúp tôi nữa!”
Dù thời gian cô ta ở bên Tiêu Duệ Lãng không lâu, nhưng cô ta rất rõ người đàn ông này đáng sợ thế nào. Bây giờ anh ta biết cô ta là kẻ lừa đảo, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Tống Dật Hải và Tiểu Thất đều run lên sợ hãi.
“Mộ Ngạn Hoài… Gọi cho anh ấy tiếp đi, nhanh lên!” Mộ Hiểu Nhã gần như sắp khóc.
Chính Mộ Ngạn Hoài đã bảo cô giả mạo Mộc Hạ, cũng chính anh ta khuyên cô phải chiếm được trái tim của Tiêu Duệ Lãng, vậy mà bây giờ anh ta đã chạy đi đâu rồi!
Khi chiếc xe dừng trước cửa công ty Tinh Tập, họ vẫn không thể liên lạc được với Mộ Ngạn Hoài. Đúng lúc này, Tiểu Thất đột nhiên hít một hơi lạnh.
Mộ Hiểu Nhã đang tức giận, chuẩn bị mắng chửi, nhưng ngước lên nhìn thì thấy Tiểu Thất đang chỉ ra ngoài cửa sổ: “Chị… Chị Hiểu Nhã…”
Mộ Hiểu Nhã nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, ngay lập tức nhìn thấy vô số người hâm mộ đang tụ tập ở đó.
“Mộ Hiểu Nhã, cút khỏi giới giải trí!”
“Mộ Hiểu Nhã là kẻ lừa đảo thế kỷ!”
“Khối u ác tính của làng giải trí—Mộ Hiểu Nhã!”
Từng tấm poster nổi bật khiến Mộ Hiểu Nhã choáng váng.
Những fan của Mộc Hạ bị lừa đảo này vô cùng hung hãn, bao vây kín chiếc xe, tài xế lo lắng sợ va phải người nên gần như không thể di chuyển được.
“Không sao đâu, tôi sẽ báo cảnh sát ngay. Chúng ta cứ ngồi trong xe đợi một lát, họ không thể làm gì chị đâu.” Thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt Mộ Hiểu Nhã, Tống Dật Hải vội vàng trấn an.
Mộ Hiểu Nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trắng bệch.
Cô ta bỗng nhớ lại không lâu trước đây, cũng tại nơi này, Diệp Sanh Ca bị fan của cô ta bao vây. Không ngờ chỉ sau vài ngày, cảnh tượng tương tự lại xảy ra với cô ta. Ít nhất cô ta vẫn an toàn trong xe, những người đó không thể làm hại cô ta nhưng cô ta vẫn rõ ràng nhìn thấy sự căm ghét và khinh bỉ trên khuôn mặt họ.
Cô ta đã vào nghề ba năm, mọi thứ luôn thuận buồm xuôi gió. Dù gần đây gặp nhiều trắc trở nhưng cô ta vẫn vượt qua an toàn. Nhưng lúc này, nhìn thấy sự căm ghét trên khuôn mặt những người hâm mộ kia… cô ta kinh hoàng nhận ra, lần này có lẽ thật sự đã chấm hết rồi.
Nghĩ đến đây, toàn thân Mộ Hiểu Nhã gần như rã rời.
Nửa giờ sau, bảo vệ đến, cảnh sát đến, đám đông người hâm mộ cuối cùng cũng bị giải tán.
Mộ Hiểu Nhã như một cái xác không hồn được đưa về phòng nghỉ của Tinh Tập.
Nhưng khi mở cửa phòng nghỉ, cô ta nhìn thấy một gương mặt khiến cô ta kinh hãi tột cùng.
“Tiêu…” Cô ta run rẩy, sợ hãi đến mức không thốt nên lời.

Ads
';
Advertisement