Ngực Diệp Sanh Ca phập phồng mạnh, đầu óc vẫn còn mơ hồ sau nụ hôn mãnh liệt, đột nhiên hai tay cô bị anh giơ lên đỉnh đầu và giữ chặt. Đôi tay nóng bỏng của anh nhanh chóng luồn vào trong áo cô, trong khi cô còn đang mơ màng thì quần áo trên người đã bị anh lột bỏ gần hết.
“Ki… Kỷ Thời Đình!” Cô cuối cùng cũng tỉnh táo lại đôi chút, bất giác gọi tên anh, giọng mang chút hoảng hốt, “Giờ này… không… không thích hợp đâu…”
“Không thì làm sao chứng minh anh thích em đến mức nào?” Anh nhìn cô chằm chằm với ánh mắt đen thẳm, giọng nói khàn đục, “Hay là, em không muốn?”
Lông mi Diệp Sanh Ca run lên dữ dội.
Trước đây, cô thường nhượng bộ để tránh đụng độ với anh, nhưng khi đã đến bước này, cô không thể từ chối anh, cũng không có đủ dũng khí để làm điều đó.
Chút cảm giác chua xót và không cam lòng trong lòng cô cũng bị cô cố gắng đè nén xuống. Chỉ là, cô bỗng nhiên hiểu ra một điều, tại sao khi cô cố gắng quyến rũ anh trước đây, anh lại kháng cự như vậy. Không ngờ rằng, bây giờ người cảm thấy bị coi như công cụ lại là cô.
Thật là công bằng… Cô cười khổ trong lòng.
“Không… không phải vậy.” Diệp Sanh Ca cắn môi, giọng nói nhẹ nhàng có chút nũng nịu, “Chỉ là muốn nhắc anh… nhẹ nhàng thôi.”
Nói xong, cô cẩn thận nhìn anh.
Yết hầu của Kỷ Thời Đình khẽ chuyển động, đôi mắt đen sâu thẳm đối diện với cô.
Đôi mắt của cô bị phủ một lớp sương mờ ánh lên vẻ quyến rũ lạ thường, nhưng lại mang theo chút ủy khuất và van nài.
Anh biết cô có lẽ đã hiểu lầm nhưng lúc này anh không thể giải thích được. Ngay cả bản thân anh cũng chưa rõ ràng về cảm xúc của mình nên tạm thời không thể đưa ra cho cô một câu trả lời chính xác.
Cả hai đều cần thời gian.
Nghĩ đến đây, Kỷ Thời Đình từ từ thở ra một hơi, đột nhiên buông hai chân cô ra, nhắm mắt lại, trán tựa vào trán cô, hơi thở dần dần trở nên bình ổn.
Diệp Sanh Ca có chút bối rối.
Một lúc sau, Kỷ Thời Đình dường như đã lấy lại bình tĩnh, anh cúi người xuống đặt một nụ hôn ấm áp lên trán cô rồi hôn tiếp lên mắt, gò má và cằm… mang theo sự an ủi.
“Sao… sao vậy?” Cảm nhận được sự cương cứng của anh đã dịu lại, cô không thể tin nổi, thậm chí có chút lo lắng.
“Hôm nay tha cho em.” Anh khàn khàn nói, kéo chăn phủ lên cơ thể gần như trần trụi của cô, rồi xoay người nằm xuống bên cạnh, ôm chặt cô vào lòng cùng với chiếc chăn.
Diệp Sanh Ca càng thêm bất an, ánh mắt không tự chủ liếc xuống phía dưới, thầm nghĩ, chẳng lẽ anh không chịu nổi mà đã “đầu hàng” rồi? Sớm… sớm quá?
Kỷ Thời Đình dường như đọc được suy nghĩ từ ánh mắt ngạc nhiên của cô, sắc mặt trở nên tối sầm, giọng nói có chút âm u: “Đừng nhìn nữa, nó vẫn ổn.”
Diệp Sanh Ca ngượng ngùng thu lại ánh mắt: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt… nhưng tại sao anh…”
Chẳng lẽ anh đột nhiên mất hứng thú với cơ thể cô? Không giống lắm, vừa rồi anh còn muốn nuốt chửng cô cơ mà.
Kỷ Thời Đình nhìn vẻ mặt đầy băn khoăn của cô, không nhịn được cười khẩy, anh bóp nhẹ má cô rồi nói: “Nếu em không vui, anh sẽ không ép buộc em.”
“Ai… ai nói em không vui.” Cô có chút lắp bắp, cố gắng phản bác mà thiếu tự tin.
Kỷ Thời Đình nhìn cô với ánh mắt chế giễu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất