Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Giờ phải làm sao đây!” Thượng Thiên Ý lo lắng kéo tay cô, hạ thấp giọng nói: “Chết tiệt, chẳng lẽ cơ hội này thật sự rơi vào tay Mộ Hiểu Nhã sao?”
Diệp Sanh Ca còn chưa kịp lên tiếng, liền thấy Tiêu Duệ Lãng ở phía xa buông Mộ Hiểu Nhã ra, thong dong đi về phía phòng thử vai. Chỉ là trước khi đẩy cửa bước vào, ánh mắt anh ta lướt qua người cô mang theo ý vị sâu xa.
Toàn thân Diệp Sanh Ca cứng đờ.
Chờ đến khi bóng dáng Tiêu Duệ Lang biến mất sau cánh cửa, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó vội vàng lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho mấy vệ sĩ ở dưới lầu.
“Sanh Ca!” Thấy cô còn tâm trạng nhắn tin, Thượng Thiên Ý vừa sốt ruột vừa tức giận, đưa tay kéo cô, “Kim chủ của cậu đâu? Có thể bảo anh ấy nghĩ cách gì đó không?”
Vì quá sốt ruột, giọng nói của Thượng Thiên Ý hơi lớn một chút, kết quả lại vô tình lọt vào tai Mộ Hiểu Nhã vừa đi tới.
Cô ta lập tức cười nhạo một tiếng, lên tiếng với vẻ mặt kiêu ngạo: “Sanh Ca, tôi thật sự không nhẫn tâm nhìn cô uổng phí sức lực, nhưng mà xin lỗi nhé, cô cũng thấy rồi đấy, nữ chính của phim mới của đạo diễn Trần chỉ có thể là tôi.”
Thượng Thiên Ý tức giận đến mức suýt nữa thì phản bác lại, nhưng Diệp Sanh Ca đã kịp thời kéo anh lại.
“Nữ chính của phim mới của đạo diễn Trần cho dù không phải là tôi, cũng sẽ không đến lượt cô đâu.” Diệp Sanh Ca bình tĩnh nhìn Mộ Hiểu Nhã, “Đạo diễn Trần đã thành danh từ lâu nên rất coi trọng danh tiếng của mình. Ông ấy không thể nào dùng một diễn viên hoàn toàn không đủ tư cách để tự phá hỏng sự nghiệp của mình, nếu bị ép đến đường cùng, ông ấy thà không quay bộ phim này mà trở về Hollywood còn hơn. Tôi nói này Mộ Hiểu Nhã, bản thân cô có bao nhiêu tài giỏi, trong lòng cô không tự biết rõ sao?”
Giọng nói của Diệp Sanh Ca không nhanh không chậm, không chỉ Mộ Hiểu Nhã nghe mà những diễn viên khác đang chờ thử vai cũng đều nghe thấy.
Bọn họ cũng rất khó chịu với thái độ vênh váo tự đắc của Mộ Hiểu Nhã, lúc này liền bật cười chế giễu.
Mộ Hiểu Nhã đỏ mặt tía tai: “Cô… Chúng ta cứ chờ xem!”
Nhìn Mộ Hiểu Nhã tức giận bỏ đi, Thượng Thiên Ý cảm thấy vô cùng hả hê.
“Sanh Ca, nhất định cậu phải nghĩ cách giành được vai diễn này, chọc tức chết cô ta!” Thượng Thiên Ý ghé vào tai cô nói.
Diệp Sanh Ca cười gượng một tiếng: “Mình cố gắng hết sức… Đúng rồi Thiên Ý, cậu lấy tin đạo diễn Trần ở đây thử vai từ đâu vậy?”
“Hả?” Thượng Thiên Ý ngẩn người, “Một người bạn của mình. Cậu ấy vô tình để lộ ra.”
“E là không phải vô tình đâu…” Diệp Sanh Ca thở dài.
Cô mơ hồ cảm thấy, đây có thể là cái hố mà Tiêu Duệ Lãng đào sẵn cho cô nhảy vào.
Nhưng mà cái bánh lớn trong hố này lại quá hấp dẫn, cho nên dù biết là hố cô vẫn muốn thử một lần.
“Hả?” Thượng Thiên Ý không hiểu gì cả.
“Không có gì.” Diệp Sanh Ca không giải thích gì thêm.
Buổi thử vai vẫn đang tiếp tục diễn ra theo thứ tự, nhưng mà những nữ diễn viên đã thử vai xong đều có vẻ mặt nhẹ nhõm, xem ra đạo diễn Trần cũng không làm khó bọn họ.
Khoảng nửa tiếng sau, nhân viên công tác phụ trách sắp xếp thứ tự đi tới trước mặt cô, mỉm cười nói: “Diệp Sanh Ca, đến lượt cô rồi.”
“Vâng.” Diệp Sanh Ca mỉm cười, đưa túi xách cho Thượng Thiên Ý, “Tôi vào đây.”
“Cố lên!” Thượng Thiên Ý cổ vũ cô.
“Uổng công vô ích.” Mộ Hiểu Nhã ở bên cạnh khinh thường thốt ra một câu.
Diệp Sanh Ca không để ý đến cô ta, sải bước vào phòng thử vai.
Nhưng mà khi cô đóng cửa lại, ngẩng đầu lên liền cảm thấy sững sờ.
Sau bàn dài chỉ có một mình Tiêu Duệ Lang.
Cô theo bản năng lùi về sau một bước, tay đã đặt lên tay nắm cửa làm ra tư thế muốn bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Tiêu Duệ Lang khẽ cười thành tiếng: “Xem ra em rất muốn có vai diễn này.”
“Đạo diễn Trần đâu?” Diệp Sanh Ca cảnh giác hỏi.
“Bọn họ? Đương nhiên là tránh mặt rồi.” Giọng nói Tiêu Duệ Lang dịu dàng, “Người thử vai em, là tôi.”

Ads
';
Advertisement